0 chữ
Chương 19
Chương 19: Người! Tín đồ! Ký sinh!
“Thiếu úy Hạ, tôi là Đơn Nhã. Tiền trợ cấp nhiệm vụ của cô đã được tính xong rồi.”
Trong xe, Hạ Huỳnh đang ôm chiếc gối màu tím.Giọng nói dễ nghe của Đơn Nhã vang lên trong tai nghe không dây.
Ôn Tri Lâm ngồi cạnh cô thoáng nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô.
“Anh nói đi.”
Gấu trúc đã ăn no, giúp cô tràn đầy tinh thần lực. Giờ lại còn nhận được tiền trợ cấp nhiệm vụ để gửi tiết kiệm, tâm trạng cô rất tốt.
“Cô đã ngăn chặn sự kiện ô nhiễm tinh thần đột ngột ở đường Khang Lạc, chữa khỏi 28 người bị ô nhiễm mức độ trung bình mà không tốn đạn dược. Bộ phận tài vụ chi trả tiền trợ cấp nhiệm vụ là một vạn tệ.”
Hạ Huỳnh hài lòng gật đầu.
“Tối nay, cô đã chữa khỏi 26 người bị ô nhiễm mức độ trung bình. Fhi trả tiền trợ cấp nhiệm vụ là 5200 tệ.”
Nói cách khác, chữa khỏi một người bị ô nhiễm mức độ trung bình là 200 tệ, cũng tạm được.
Vật giá sau thảm họa đã giảm mạnh, trở về mức của những năm 2000. Giá một mét vuông nhà khoảng 500 tệ. Lương tháng của nhân viên văn phòng bình thường là 1000 tệ. Lương tháng của công nhân nhà máy là 300 tệ.
Thịt heo 5 tệ một cân.
Mì bò 3vtệ một bát.
Bánh bao nhân thịt 5 hào một cái.
~
Hạ Huỳnh có trợ cấp của quân đội, thuộc mức vật chất của một phú bà nhỏ. Cô thậm chí còn lên kế hoạch sẵn. Nếu Bạch Tháp ép buộc cô phải kết hợp với lính gác mà cô không thích, tiền tiết kiệm của cô sẽ là tiếng nói, là sự tự do tài chính.
“Chuyện gì khiến cô vui vậy?” Ôn Tri Lâm liếc nhìn sang, hai tay đặt phẳng trên đầu gối.
“Ha! Tôi đột nhiên cảm nhận được niềm vui khi làm phú bà.”
Anh ta đảo đôi mắt vàng: “Thành Nguyệt Ảnh có nguồn vật chất dồi dào. Đội quân dã chiến của chúng ta tìm thấy nhiều vật tư thời cũ nhất, bao gồm cả thịt hộp, sô cô la, kẹo bánh, mì gói, v.v. Kỹ thuật mô phỏng thực phẩm thời cũ của chúng ta cũng tiên tiến nhất.”
Hạ Huỳnh chợt hiểu ra: “Khó tránh sao lần nào họ đến an ủi tinh thần thể cũng mang theo đồ ăn vặt.”
“Trong thành phố có rất nhiều loại đồ ăn vặt.” Anh ta cười, quan sát thái độ của Hạ Huỳnh.
Tiếc rằng cô nhìn ra ngoài cửa xe, không bày tỏ gì cả.
Ôn Tri Lâm cũng im lặng theo, kiên nhẫn chờ đợi.
Hai chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng vẻ. Trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm như một nụ cười nham hiểm, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào thành phố mờ ảo ánh đèn.
Nhìn từ bên ngoài, mỗi ô cửa sổ của bệnh viện đều kéo rèm kín mít. Ngay cả cửa lớn của khu nội trú cũng buông rèm vải để ngăn mọi người nhìn thấy mặt trăng. Có vẻ cả tòa nhà chìm trong bóng tối, trông giống như một cỗ quan tài.
Trong xe, Hạ Huỳnh đang ôm chiếc gối màu tím.Giọng nói dễ nghe của Đơn Nhã vang lên trong tai nghe không dây.
Ôn Tri Lâm ngồi cạnh cô thoáng nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô.
“Anh nói đi.”
Gấu trúc đã ăn no, giúp cô tràn đầy tinh thần lực. Giờ lại còn nhận được tiền trợ cấp nhiệm vụ để gửi tiết kiệm, tâm trạng cô rất tốt.
“Cô đã ngăn chặn sự kiện ô nhiễm tinh thần đột ngột ở đường Khang Lạc, chữa khỏi 28 người bị ô nhiễm mức độ trung bình mà không tốn đạn dược. Bộ phận tài vụ chi trả tiền trợ cấp nhiệm vụ là một vạn tệ.”
Hạ Huỳnh hài lòng gật đầu.
“Tối nay, cô đã chữa khỏi 26 người bị ô nhiễm mức độ trung bình. Fhi trả tiền trợ cấp nhiệm vụ là 5200 tệ.”
Vật giá sau thảm họa đã giảm mạnh, trở về mức của những năm 2000. Giá một mét vuông nhà khoảng 500 tệ. Lương tháng của nhân viên văn phòng bình thường là 1000 tệ. Lương tháng của công nhân nhà máy là 300 tệ.
Thịt heo 5 tệ một cân.
Mì bò 3vtệ một bát.
Bánh bao nhân thịt 5 hào một cái.
~
Hạ Huỳnh có trợ cấp của quân đội, thuộc mức vật chất của một phú bà nhỏ. Cô thậm chí còn lên kế hoạch sẵn. Nếu Bạch Tháp ép buộc cô phải kết hợp với lính gác mà cô không thích, tiền tiết kiệm của cô sẽ là tiếng nói, là sự tự do tài chính.
“Chuyện gì khiến cô vui vậy?” Ôn Tri Lâm liếc nhìn sang, hai tay đặt phẳng trên đầu gối.
“Ha! Tôi đột nhiên cảm nhận được niềm vui khi làm phú bà.”
Hạ Huỳnh chợt hiểu ra: “Khó tránh sao lần nào họ đến an ủi tinh thần thể cũng mang theo đồ ăn vặt.”
“Trong thành phố có rất nhiều loại đồ ăn vặt.” Anh ta cười, quan sát thái độ của Hạ Huỳnh.
Tiếc rằng cô nhìn ra ngoài cửa xe, không bày tỏ gì cả.
Ôn Tri Lâm cũng im lặng theo, kiên nhẫn chờ đợi.
Hai chiếc xe lao nhanh trên con đường vắng vẻ. Trăng lưỡi liềm trên bầu trời đêm như một nụ cười nham hiểm, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào thành phố mờ ảo ánh đèn.
Nhìn từ bên ngoài, mỗi ô cửa sổ của bệnh viện đều kéo rèm kín mít. Ngay cả cửa lớn của khu nội trú cũng buông rèm vải để ngăn mọi người nhìn thấy mặt trăng. Có vẻ cả tòa nhà chìm trong bóng tối, trông giống như một cỗ quan tài.
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
