0 chữ
Chương 18
Chương 18: Mục tiêu đã trèo qua tường thành trốn thoát
Nhận ra ánh mắt đánh giá của Ôn Tri Lâm, Phong Quy Dã liếc sang. Đôi mắt đen tĩnh lặng như sóng nước ẩn chứa sự sắc bén khiến Ôn Tri Lâm khó chịu.
Anh ta đi thẳng tới, chủ động đưa tay về phía Phong Quy Dã: “Chào anh, tôi là người phụ trách nhiệm vụ lần này, Ôn Tri Lâm.”
Cơ thể anh ta vừa vặn che khuất Hạ Huỳnh đang đứng giữa nhà thi đấu.
Phong Quy Dã khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của anh ta. Chiếc áo thun tập thể dục của anh trông thô kệch hơn bộ quân phục cổ đứng của Ôn Tri Lâm.
Giây tiếp theo, Phong Quy Dã quay đầu ánh mắt lướt qua Ôn Tri Lâm: “Nghi thức xã giao của anh chỉ làm chậm thời gian kết thúc nhiệm vụ. So với lời chào của anh, chúng tôi càng mong đợi chiếc giường khách sạn hơn.”
Lôi và Khổng Tước ngửi thấy mùi thuốc súng giữa các cấp trên nên đã sớm lặng lẽ đi vào đám đông, giả vờ như không phát hiện ra chuyện trung tá Ôn bị mất mặt.
Ôn Tri Lâm nắm chặt tay rút về, nụ cười lịch sự trở nên gượng gạo: “Xin lỗi đã để các anh đợi lâu, rất nhanh sẽ xong sớm thôi.”
Anh ta biết ý, đứng cách xa Phong Quy Dã một chút.
Giữa nhà thi đấu, bóng dáng xinh xắn đứng giữa đám đông tựa như một thiên thần thuần khiết sa xuống bùn lầy, cứu rỗi dân chúng của mình. Hơi ấm tỏa ra khiến những lính gác có mặt cảm thấy như được trở về nhà, được gia đình ôm ấp. Tâm hồn đang lo âu cũng trở nên bình yên.
“Thật thoải mái quá…”
Có người không kìm được mà cảm thán.
Có người mắt đỏ hoe, vì đã lâu rồi họ không được gặp người thân.
Những người dân đang cười ngây ngô xung quanh cô lần lượt cúi đầu. Nụ cười cứng đờ trên mặt hòa lẫn vẻ bàng hoàng. Cô dường như không làm gì cả, chỉ đơn giản là vui vẻ nhìn về một hướng nào đó mà đã khiến những nạn nhân xung quanh hồi phục như ban đầu.
Điều mà mọi người không nhìn thấy là, con gấu trúc đang đùa giỡn vung một cái vuốt vớt lên một con quái vật tinhthần thể chưa trưởng thành rồi hưng phấn nhét vào miệng nuốt chửng.
“…200…150…100…50?” Lính gác phụ trách kiểm tra bức xạ ô nhiễm kinh hãi. “Chỉ số bức xạ đã trở lại bình thường rồi.”
Không cần lính gác ra tay, thiếu úy Hạ một mình đã thanh tẩy hơn hai mươi con quái vật linh thể.
Tuyệt đối là tin tức sốt dẻo của Tháp Canh!
“Mau chóng chuyển những người dân đã được chữa trị đi.”
Phong Quy Dã khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
Niềm vui ngắn nhanh chóng tàn một lính gác nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, vội vàng chạy đến tìm Ôn Tri Lâm.
“Trung tá Ôn, Hỏa Hồ bị trọng thương đã được đưa vào bệnh viện. Nhưng cô ấy yêu cầu gặp Thiếu úy Hạ trước khi chịu điều trị.”
“Hỏa Hồ? Lính gác truy bắt nhân viên siêu thị à?”
“Chính là cô ấy. Cô ấy giao chiến với mục tiêu truy bắt và bị thương nặng. Mục tiêu đã trèo lên tường thành trốn thoát ra ngoài thành rồi.”
Một nỗi lo lắng thoáng hiện trong lòng Ôn Tri Lâm, anh ta lập tức quyết định: “Đưa người của Lữ đoàn Kiêu Lang đi cùng, đến bệnh viện.”
Anh ta đi thẳng tới, chủ động đưa tay về phía Phong Quy Dã: “Chào anh, tôi là người phụ trách nhiệm vụ lần này, Ôn Tri Lâm.”
Cơ thể anh ta vừa vặn che khuất Hạ Huỳnh đang đứng giữa nhà thi đấu.
Phong Quy Dã khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của anh ta. Chiếc áo thun tập thể dục của anh trông thô kệch hơn bộ quân phục cổ đứng của Ôn Tri Lâm.
Giây tiếp theo, Phong Quy Dã quay đầu ánh mắt lướt qua Ôn Tri Lâm: “Nghi thức xã giao của anh chỉ làm chậm thời gian kết thúc nhiệm vụ. So với lời chào của anh, chúng tôi càng mong đợi chiếc giường khách sạn hơn.”
Lôi và Khổng Tước ngửi thấy mùi thuốc súng giữa các cấp trên nên đã sớm lặng lẽ đi vào đám đông, giả vờ như không phát hiện ra chuyện trung tá Ôn bị mất mặt.
Anh ta biết ý, đứng cách xa Phong Quy Dã một chút.
Giữa nhà thi đấu, bóng dáng xinh xắn đứng giữa đám đông tựa như một thiên thần thuần khiết sa xuống bùn lầy, cứu rỗi dân chúng của mình. Hơi ấm tỏa ra khiến những lính gác có mặt cảm thấy như được trở về nhà, được gia đình ôm ấp. Tâm hồn đang lo âu cũng trở nên bình yên.
“Thật thoải mái quá…”
Có người không kìm được mà cảm thán.
Có người mắt đỏ hoe, vì đã lâu rồi họ không được gặp người thân.
Những người dân đang cười ngây ngô xung quanh cô lần lượt cúi đầu. Nụ cười cứng đờ trên mặt hòa lẫn vẻ bàng hoàng. Cô dường như không làm gì cả, chỉ đơn giản là vui vẻ nhìn về một hướng nào đó mà đã khiến những nạn nhân xung quanh hồi phục như ban đầu.
“…200…150…100…50?” Lính gác phụ trách kiểm tra bức xạ ô nhiễm kinh hãi. “Chỉ số bức xạ đã trở lại bình thường rồi.”
Không cần lính gác ra tay, thiếu úy Hạ một mình đã thanh tẩy hơn hai mươi con quái vật linh thể.
Tuyệt đối là tin tức sốt dẻo của Tháp Canh!
“Mau chóng chuyển những người dân đã được chữa trị đi.”
Phong Quy Dã khoanh tay trước ngực, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
Niềm vui ngắn nhanh chóng tàn một lính gác nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp, vội vàng chạy đến tìm Ôn Tri Lâm.
“Trung tá Ôn, Hỏa Hồ bị trọng thương đã được đưa vào bệnh viện. Nhưng cô ấy yêu cầu gặp Thiếu úy Hạ trước khi chịu điều trị.”
“Chính là cô ấy. Cô ấy giao chiến với mục tiêu truy bắt và bị thương nặng. Mục tiêu đã trèo lên tường thành trốn thoát ra ngoài thành rồi.”
Một nỗi lo lắng thoáng hiện trong lòng Ôn Tri Lâm, anh ta lập tức quyết định: “Đưa người của Lữ đoàn Kiêu Lang đi cùng, đến bệnh viện.”
5
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
