0 chữ
Chương 6
Chương 6
Vừa bước ra khỏi chính điện, Vân Nhàn không tiếp tục thử phi kiếm mà chỉ trầm ngâm cất bước rời đi.
Trên đài Yên Vân, có đệ tử đang luyện kiếm. Thấy nàng đi ngang qua, ai nấy đều lên tiếng:
“Vân sư tỷ, tỷ lại đi ăn ở nhà ăn à?”
“…” Vân Nhàn luôn cảm thấy hình tượng của bản thân đang dần dần sụp đổ qua từng lần đồn thổi sai lệch: “Giữa đêm rồi còn ăn gì nữa? Ta đã bế thực từ lâu rồi!”
Chúng đệ tử phá lên cười.
Dẫu sao cũng là nữ nhi của chưởng môn, dù có thân thiện tới đâu thì giữa nàng và các đệ tử cùng lứa cũng khó tránh khỏi vài phần khoảng cách. Nhưng Vân Nhàn lại hơi khác. Nàng thật sự rất… lười, lại chưa từng có ý muốn nhúng tay vào việc của tông môn. Tất cả mưu mẹo đều đem ra dùng vào chuyện lén xuống núi ăn vụng và giả vờ nhập định để ngủ, nhìn thế nào cũng giống như linh vật may mắn của môn phái.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, ai cũng thấy lời Vân Lang nói không sai, tư chất của nàng thực sự rất tốt.
Chỉ với kiểu tu hành ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như thế, trong khi các đệ tử ngoại môn khác còn đang vất vả ở Trúc Cơ, nàng đã vô tình bước vào Kim Đan từ lúc nào chẳng hay.
Thực ra, điều này rất dễ khiến người khác ganh ghét, nhưng ai ai cũng hiểu: con đường tu đạo dài đằng đẵng, chẳng ai nói chắc được ai sẽ vượt mặt ai. Huống hồ còn có kẻ sinh ra tại Linh Nguyên, bẩm sinh đã là kỳ Hợp Thể. Cứ mãi đố kỵ, thì thời gian đâu mà luyện kiếm?
Tất nhiên, cũng không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Nàng còn chưa đi tới cửa điện của mình, đã nghe thấy giọng nói oang oang của Kiều Linh San:
“Ngươi chẳng phải nói Vân Nhàn còn đang bế quan sao? Vậy ta vừa rồi nghe thấy giọng nàng ta là sao hả?”
Anh Lạc mặt mày cứng đờ, đứng yên như thể nước sôi đổ tới cũng không sợ:
“Sư tỷ nghe nhầm rồi đó.”
“Làm sao có thể?” Kiều Linh San khí thế bừng bừng: “Giọng nàng ta có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
Cô nàng này lại đến nữa rồi.
Kiều Linh San là nữ nhi của Lục trưởng lão, dung mạo kiều diễm đáng yêu, tư chất và ngộ tính đều xuất chúng, tu hành cũng rất chăm chỉ cần mẫn. Chỉ không hiểu vì sao, nàng ta lại có một loại chấp niệm khó hiểu với Vân Nhàn, lúc nào cũng như muốn so cao thấp với nàng.
Vân Nhàn đến động đậy cũng lười, làm gì có chuyện phí tâm tư đấu võ với nàng ta? Vậy nên lần nào cũng đánh bài chuồn, viện cớ cả rổ đầy, lần nào cũng đánh lạc hướng được. Nhưng vài tháng sau nàng ta lại quay lại tiếp.
Anh Lạc vừa định giả vờ như bị điếc, mắt bỗng sáng lên:
“Vân Nhàn quay về rồi!”
Vân Nhàn tháo kiếm đeo bên hông xuống, đặt sang một bên, vươn vai một cái, nghiêng đầu làm bộ không biết:
“Kiều sư muội, tìm ta có việc gì sao?”
Thanh kiếm của nàng quấn vải như chính nàng, lười biếng tùy tiện. Chuôi kiếm đen tuyền viền vàng, chính là thanh kiếm mẫu thân nàng, Tiêu Vu, tặng cho từ khi nàng mười tuổi. Giờ thì có hơi nhỏ rồi, nhưng nàng vẫn dùng tới tận bây giờ, cũng chẳng dễ dàng gì.
Kiều Linh San thấy hai người bọn họ đến một chút qua loa cũng không thèm làm ra, tức đến nỗi lỗ mũi phập phồng:
“Kiếm đồng của ngươi dám nói dối gạt ta, ngươi không định dạy dỗ sao?”
Vân Nhàn liếc nhìn Anh Lạc, gõ nhẹ vào đầu nàng một cái:
“Được rồi.”
Kiều Linh San: “…”
Anh Lạc: “…”
Thật là… quá qua loa rồi.
“Bỏ đi. Ta tới đây là muốn báo cho ngươi biết.” Kiều Linh San nén giận xuống, hất cằm lên:
Trên đài Yên Vân, có đệ tử đang luyện kiếm. Thấy nàng đi ngang qua, ai nấy đều lên tiếng:
“Vân sư tỷ, tỷ lại đi ăn ở nhà ăn à?”
“…” Vân Nhàn luôn cảm thấy hình tượng của bản thân đang dần dần sụp đổ qua từng lần đồn thổi sai lệch: “Giữa đêm rồi còn ăn gì nữa? Ta đã bế thực từ lâu rồi!”
Chúng đệ tử phá lên cười.
Dẫu sao cũng là nữ nhi của chưởng môn, dù có thân thiện tới đâu thì giữa nàng và các đệ tử cùng lứa cũng khó tránh khỏi vài phần khoảng cách. Nhưng Vân Nhàn lại hơi khác. Nàng thật sự rất… lười, lại chưa từng có ý muốn nhúng tay vào việc của tông môn. Tất cả mưu mẹo đều đem ra dùng vào chuyện lén xuống núi ăn vụng và giả vờ nhập định để ngủ, nhìn thế nào cũng giống như linh vật may mắn của môn phái.
Chỉ với kiểu tu hành ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới như thế, trong khi các đệ tử ngoại môn khác còn đang vất vả ở Trúc Cơ, nàng đã vô tình bước vào Kim Đan từ lúc nào chẳng hay.
Thực ra, điều này rất dễ khiến người khác ganh ghét, nhưng ai ai cũng hiểu: con đường tu đạo dài đằng đẵng, chẳng ai nói chắc được ai sẽ vượt mặt ai. Huống hồ còn có kẻ sinh ra tại Linh Nguyên, bẩm sinh đã là kỳ Hợp Thể. Cứ mãi đố kỵ, thì thời gian đâu mà luyện kiếm?
Tất nhiên, cũng không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Nàng còn chưa đi tới cửa điện của mình, đã nghe thấy giọng nói oang oang của Kiều Linh San:
“Ngươi chẳng phải nói Vân Nhàn còn đang bế quan sao? Vậy ta vừa rồi nghe thấy giọng nàng ta là sao hả?”
“Sư tỷ nghe nhầm rồi đó.”
“Làm sao có thể?” Kiều Linh San khí thế bừng bừng: “Giọng nàng ta có hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
Cô nàng này lại đến nữa rồi.
Kiều Linh San là nữ nhi của Lục trưởng lão, dung mạo kiều diễm đáng yêu, tư chất và ngộ tính đều xuất chúng, tu hành cũng rất chăm chỉ cần mẫn. Chỉ không hiểu vì sao, nàng ta lại có một loại chấp niệm khó hiểu với Vân Nhàn, lúc nào cũng như muốn so cao thấp với nàng.
Vân Nhàn đến động đậy cũng lười, làm gì có chuyện phí tâm tư đấu võ với nàng ta? Vậy nên lần nào cũng đánh bài chuồn, viện cớ cả rổ đầy, lần nào cũng đánh lạc hướng được. Nhưng vài tháng sau nàng ta lại quay lại tiếp.
Anh Lạc vừa định giả vờ như bị điếc, mắt bỗng sáng lên:
Vân Nhàn tháo kiếm đeo bên hông xuống, đặt sang một bên, vươn vai một cái, nghiêng đầu làm bộ không biết:
“Kiều sư muội, tìm ta có việc gì sao?”
Thanh kiếm của nàng quấn vải như chính nàng, lười biếng tùy tiện. Chuôi kiếm đen tuyền viền vàng, chính là thanh kiếm mẫu thân nàng, Tiêu Vu, tặng cho từ khi nàng mười tuổi. Giờ thì có hơi nhỏ rồi, nhưng nàng vẫn dùng tới tận bây giờ, cũng chẳng dễ dàng gì.
Kiều Linh San thấy hai người bọn họ đến một chút qua loa cũng không thèm làm ra, tức đến nỗi lỗ mũi phập phồng:
“Kiếm đồng của ngươi dám nói dối gạt ta, ngươi không định dạy dỗ sao?”
Vân Nhàn liếc nhìn Anh Lạc, gõ nhẹ vào đầu nàng một cái:
“Được rồi.”
Kiều Linh San: “…”
Anh Lạc: “…”
Thật là… quá qua loa rồi.
“Bỏ đi. Ta tới đây là muốn báo cho ngươi biết.” Kiều Linh San nén giận xuống, hất cằm lên:
1
0
1 tuần trước
49 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
