0 chữ
Chương 5
Chương 5
Mặc Thanh khẽ ho một tiếng:
“Vân chưởng môn, nếu đã có việc gia sự, vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Hắn chắp tay, đến lúc rời đi, lại buông thêm một câu:
“Nếu không phải Đông vực đã suy yếu đến nước này, ta cũng không muốn đến quấy rầy quý tông.”
Trên gương mặt luôn trơn tru của hắn thoáng hiện vẻ nôn nóng và do dự không dễ phát giác. Cuối cùng hắn nói:
“Nếu sau trận Đại Chiến Tứ Phương lần này vẫn không chọn ra được hạt giống có tiềm lực, e rằng quân đóng trú của Bắc vực tại Đông cảng thật sự sẽ…”
Lời còn lại… hắn bỏ ngỏ rồi rời đi. Nhưng Vân Nhàn đã nghe được điều nàng muốn nghe. Đại Chiến Tứ Phương là một trong những cảnh được thoại bản tả rất nhiều ngay từ đầu, cũng chính là nơi lần đầu Tịch Mặc Thư gặp Trọng Trường Dao.
Mấy năm gần đây, Đông vực nhân tài nối tiếp không kịp, căn bản chọn không ra được đệ tử nào đủ sức răn đe, liên tục bị các khu vực khác chèn ép không thương tiếc. Sau trận Đại Chiến Tứ Phương, chẳng bao lâu, quân Bắc vực bắt đầu rục rịch mưu đồ, lấy cớ chiếm cứ Đông cảng, dẫn đến nhiều năm hỗn loạn…
“Cha.” Vân Nhàn vừa gỡ đám lá cỏ trên đầu, vừa không vòng vo nói thẳng:
“Con muốn tham gia Đại Chiến Tứ Phương.”
Vân Lang khựng lại, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi?”
“Vâng, là con.”
Vân Lang nhẩm tính trong lòng, thầm nghĩ chắc con bé này lại muốn lén xuống núi ăn kẹo hồ lô, bèn không quá để tâm, tiện miệng ứng phó:
“Muốn đi cũng được, nhưng phải vượt qua tuyển chọn, giành được hạng nhất rồi hãy nói đến chuyện chiến với chả chiến.”
Vân Nhàn nghe ra được ý tứ qua loa của phụ thân, cảm thấy bản thân bị coi thường.
Tuyển thì tuyển, sợ gì chứ?
“Còn ngươi ấy.” Vân Lang lần này gọi nàng đến vốn là để nói chính sự. Lúc này liền nghiêm sắc mặt hỏi:
“Nghe nói ngươi bế quan mười lăm ngày? Cầm theo một quyển thoại bản vào trong?”
Vân Nhàn chớp mắt ngạc nhiên:
“Cái đó cha cũng biết sao?”
“Ta không chỉ biết, ta còn biết cả tên sách. “Ma Nữ Thuần Khiết – Cháy Bỏng Nồng Nàn”? Che che giấu giấu, quyển sách đó ngươi lấy ở đâu ra!” Vân Lang nghiêm nghị nói:
“Ta sớm đã nói rồi, tu kiếm quý ở tu tâm! Ngươi mà có thể dành mười lăm ngày đó vào việc tu luyện, thì giờ đã lên Nguyên Anh rồi! Ngươi không phải không có tư chất, chỉ là quá lười. Ngươi nhìn đại sư huynh đi, rồi nhìn lại mình xem…”
Lại nữa rồi, lại nữa rồi… Vân Nhàn đang định lẻn đi bỗng sững người.
Nàng chợt nhớ đến hình ảnh Kiếm Các trong đoạn kết của thoại bản.
Vân Lang và Tiêu Vô vì bảo hộ đệ tử cuối cùng mà bị vây gϊếŧ, hai người tự biết không thoát được, ôm nhau mà chết, máu chảy cạn, linh mệnh tiêu tán…
Bỗng chốc, ngực nàng nghẹn lại.
“Kiếm tu chúng ta, tâm chỉ có một chữ Kiếm, tạp niệm không được xâm nhập. Mấy cái tình tình ái ái, đạo lữ với không đạo lữ, chẳng có gì quan trọng cả!” Vân Lang lải nhải đủ rồi, uống một ngụm nước, quay người đi vào nội điện:
“Không vướng bận tình cảm, không để ai kiềm chế hành động, không để bất kỳ thứ gì dao động tâm thần. Hiểu chưa? Được rồi, về đi.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Vân Nhàn ứng phó cho có, ánh mắt lại liếc về phía nội điện:
“Cha, dạo này sao người không về tẩm điện vậy? Nương đâu rồi?”
“Không cẩn thận để nàng ấy giận.” Vân Lang gãi đầu, buồn bã nói:
“Nàng bắt ta trải đệm nằm đất hai tháng rồi mới cho quay lại, khổ lắm…”
Vân Nhàn:
“…Ồ.”
“Vân chưởng môn, nếu đã có việc gia sự, vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Hắn chắp tay, đến lúc rời đi, lại buông thêm một câu:
“Nếu không phải Đông vực đã suy yếu đến nước này, ta cũng không muốn đến quấy rầy quý tông.”
Trên gương mặt luôn trơn tru của hắn thoáng hiện vẻ nôn nóng và do dự không dễ phát giác. Cuối cùng hắn nói:
“Nếu sau trận Đại Chiến Tứ Phương lần này vẫn không chọn ra được hạt giống có tiềm lực, e rằng quân đóng trú của Bắc vực tại Đông cảng thật sự sẽ…”
Lời còn lại… hắn bỏ ngỏ rồi rời đi. Nhưng Vân Nhàn đã nghe được điều nàng muốn nghe. Đại Chiến Tứ Phương là một trong những cảnh được thoại bản tả rất nhiều ngay từ đầu, cũng chính là nơi lần đầu Tịch Mặc Thư gặp Trọng Trường Dao.
“Cha.” Vân Nhàn vừa gỡ đám lá cỏ trên đầu, vừa không vòng vo nói thẳng:
“Con muốn tham gia Đại Chiến Tứ Phương.”
Vân Lang khựng lại, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi?”
“Vâng, là con.”
Vân Lang nhẩm tính trong lòng, thầm nghĩ chắc con bé này lại muốn lén xuống núi ăn kẹo hồ lô, bèn không quá để tâm, tiện miệng ứng phó:
“Muốn đi cũng được, nhưng phải vượt qua tuyển chọn, giành được hạng nhất rồi hãy nói đến chuyện chiến với chả chiến.”
Vân Nhàn nghe ra được ý tứ qua loa của phụ thân, cảm thấy bản thân bị coi thường.
“Còn ngươi ấy.” Vân Lang lần này gọi nàng đến vốn là để nói chính sự. Lúc này liền nghiêm sắc mặt hỏi:
“Nghe nói ngươi bế quan mười lăm ngày? Cầm theo một quyển thoại bản vào trong?”
Vân Nhàn chớp mắt ngạc nhiên:
“Cái đó cha cũng biết sao?”
“Ta không chỉ biết, ta còn biết cả tên sách. “Ma Nữ Thuần Khiết – Cháy Bỏng Nồng Nàn”? Che che giấu giấu, quyển sách đó ngươi lấy ở đâu ra!” Vân Lang nghiêm nghị nói:
“Ta sớm đã nói rồi, tu kiếm quý ở tu tâm! Ngươi mà có thể dành mười lăm ngày đó vào việc tu luyện, thì giờ đã lên Nguyên Anh rồi! Ngươi không phải không có tư chất, chỉ là quá lười. Ngươi nhìn đại sư huynh đi, rồi nhìn lại mình xem…”
Lại nữa rồi, lại nữa rồi… Vân Nhàn đang định lẻn đi bỗng sững người.
Vân Lang và Tiêu Vô vì bảo hộ đệ tử cuối cùng mà bị vây gϊếŧ, hai người tự biết không thoát được, ôm nhau mà chết, máu chảy cạn, linh mệnh tiêu tán…
Bỗng chốc, ngực nàng nghẹn lại.
“Kiếm tu chúng ta, tâm chỉ có một chữ Kiếm, tạp niệm không được xâm nhập. Mấy cái tình tình ái ái, đạo lữ với không đạo lữ, chẳng có gì quan trọng cả!” Vân Lang lải nhải đủ rồi, uống một ngụm nước, quay người đi vào nội điện:
“Không vướng bận tình cảm, không để ai kiềm chế hành động, không để bất kỳ thứ gì dao động tâm thần. Hiểu chưa? Được rồi, về đi.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Vân Nhàn ứng phó cho có, ánh mắt lại liếc về phía nội điện:
“Cha, dạo này sao người không về tẩm điện vậy? Nương đâu rồi?”
“Không cẩn thận để nàng ấy giận.” Vân Lang gãi đầu, buồn bã nói:
“Nàng bắt ta trải đệm nằm đất hai tháng rồi mới cho quay lại, khổ lắm…”
Vân Nhàn:
“…Ồ.”
1
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
