TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Đúng lúc ấy, phía trước đại điện vang lên một trận ồn ào, đệ tử tinh nhuệ dưới núi cuối cùng cũng đã đến. Trong đám tán tu giản dị, mệt mỏi, phủ đầy bụi đất, dẫn đầu là một thanh niên áo trắng, tóc không rối, dung mạo tuấn tú, lưng thẳng vai rộng, khí độ phi phàm, vừa nhìn đã thấy nổi bật giữa muôn người, quả thật không tầm thường.

“Tại hạ Trọng Trường Dao.” Hắn ngẩng đầu, ung dung nói:

“Hôm nay theo ước định mà đến, đặc biệt bái kiến!”

Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng nói trong trẻo của hắn vang vọng trong không khí.

Lòng các trưởng lão khẽ động, vừa nảy ra suy nghĩ “tiểu tử này không đơn giản”, thì bên cạnh, Vân Nhàn đã đứng dậy, phủi phủi tay áo, dùng giọng không lớn không nhỏ nói:

“Tưởng trưởng lão, thật ra ta cũng khá có nghiên cứu về tướng mạo.”

Dám nói “có nghiên cứu” trước mặt hắn, hẳn là rất tự tin rồi. Tưởng Tinh Dao hứng thú hỏi:

“Ồ? Nói thử xem nào?”

“Anh Lạc.” Vân Nhàn nhìn về phía Trọng Trường Dao, hỏi:

“Ngươi thấy người này thế nào?”

Anh Lạc lắp ba lắp bắp: “Ôn hòa nhã nhặn, khí chất bất phàm, rất… rất tuấn tú.”

“Quả thực nhìn qua thì là vậy.” Vân Nhàn không biết từ đâu rút ra một bầu da, khẽ làm ẩm giọng rồi tiếp lời:

“Ta xem thiên đình hắn rộng rãi, bằng phẳng không chút gồ ghề. Kết hợp tai, mũi, miệng, mắt mà xét, sơ lược cho ra kết luận: kẻ này tương lai át hẳn có thành tựu, hơn nữa là người trong rồng, thành tựu tuyệt đối không chỉ giới hạn ở Đông giới.”

Tưởng Tinh Dao thoáng khựng lại, ánh mắt nửa cười nửa trêu nhìn nàng.

Hắn quả thực từng lướt thấy bên người Trọng Trường Dao có một tia long khí mảnh nhỏ mà lạ lẫm. Kỳ lạ là, theo lý, tu vi của tên kia còn xa không bằng hắn, vậy mà hắn chỉ nhìn được một đường mơ hồ, biến hóa khó lường, không thể dò sâu thêm nữa. Không ngờ Vân Nhàn lại chỉ thẳng ra như thế?

Tưởng Tinh Dao: “Ừm, tiếp tục.”

Vân Nhàn: “Dái tai trái tròn đều, dán sát má, là tướng được của cải, kỳ ngộ liên tiếp, vận khí tốt đến mức khó tin. Tốt nhất là trong lúc thập tử nhất sinh, tại đáy vực hoặc giữa hồ sẽ càng dễ gặp thiên tài địa bảo.”

Khớp hệt với những gì hắn thấy mơ hồ, Tưởng Tinh Dao không ngồi yên được nữa:

“Chi tiết như thế, không tồi! Tiếp tục!”

Tai các trưởng lão lặng lẽ dựng lên, nghe đến say sưa.

Nếu có thể thu nhận người này vào môn hạ, chẳng phải là chuyện cực kỳ tốt lành sao?

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Vân Nhàn nói tiếp:

“Tất nhiên, đào hoa vận của kẻ này cũng cực thịnh. Trong đời tình kiếp đầy rẫy, sẽ vướng vào ân oán tình cảm với nhiều nữ tu, nhưng cuối cùng vẫn giữ được lòng kiên định. Đạo lữ có lẽ thân phận sẽ khác biệt, khó dung hòa.”

Tính đến cả tầng này rồi? Tưởng Tinh Dao không nhịn được mà vỗ bàn tán thưởng:

“Hay cho một quẻ! Không sai chút nào! Nhưng thuật xem tướng này, rốt cuộc là học từ đâu ra vậy?”

Vân Nhàn không đáp, chỉ buông một tiếng thở dài sâu kín.

Trái tim mọi người đều bị nàng treo lơ lửng.

“Đáng tiếc thay, thực sự quá đáng tiếc.” Ánh mắt Vân Nhàn đầy vẻ nuối tiếc:

“Kẻ này chưa đến tuổi ba mươi, vì tai nạn mà bị tổn thương nguyên dương, âm thịnh dương suy, từ đó… không thể hành phòng nữa!”

Tưởng Tinh Dao: “Đúng đúng đú… HẢ?”

2

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.