0 chữ
Chương 13
Chương 13
Người bên cạnh cười rộ lên:
“Cũng không thể nói thế được. Nếu xấu quá thì thôi vậy!”
Trọng Trường Dao cũng khẽ nhếch môi cười theo, nhưng âm thầm hất tay hắn xuống một cách kín đáo, trong đáy mắt là một mảnh lạnh nhạt, không hề có ý cười.
Kiếm Các?
…Tầm mắt cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong khi Trọng Trường Dao ở đó chiêu nạp tiểu đệ vui vẻ, Vân Nhàn và Anh Lạc lại đang ngồi chồm hổm trên đỉnh núi, dõi mắt nhìn xuống, buồn chán đến mức bắt đầu đếm kiến.
Tính nết Kiếm Các xưa nay vốn hà khắc tằn tiện, ngày thường không phải lễ tết thì ngay cả vịt quay cũng chẳng được ăn (bao gồm cả chưởng môn). Thế mà hôm nay vì đón khách lại đặc biệt cải thiện khẩu phần ăn. Chưởng môn đang trò chuyện với Mặc Thanh tại chính điện, các trưởng lão khác hầu như đều có mặt. Ngay cả vị khách khanh trưởng lão thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi Tưởng Tinh Dao cũng đã tới.
Tưởng Tinh Dao là khách khanh trưởng lão trẻ nhất Kiếm Các, tuổi tác không rõ, thân phận càng mờ mịt, bề ngoài lại là một thiếu niên tuấn tú, trong mắt mang ý cười, một luồng gió nhẹ thoáng qua giữa hàng mày.
Hắn rất tinh thông chiêm tinh, mỗi khi trong môn có việc lớn đều sẽ thỉnh hắn bói toán để biết cát hung.
Hắn không đứng thẳng như các trưởng lão khác mà nghiêng nghiêng tựa vào vách tường. Anh Lạc nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, không cẩn thận liền đỏ mặt.
“Vân tiểu sư muội, muội cũng tới à, đang chờ ai thế?” Tưởng Tinh Dao vốn quen thuộc vô lễ, cười nháy mắt hỏi:
“Muốn bói một quẻ không?”
Hắn xưng hô vốn chẳng câu nệ. Vân Nhàn gọi hắn là trưởng lão, hắn gọi nàng là sư muội, mỗi người gọi mỗi kiểu, chẳng ai thấy có gì sai.
Dù sao cũng đang rảnh, Vân Nhàn giữ nguyên tư thế ngồi xổm dịch qua bên cạnh, nói:
“Có thể bói những gì?”
“Mệnh cách, cát hung, kiếp nạn, tướng mạo, muốn xem gì cũng được.” Tưởng Tinh Dao vén tay áo, ngồi xuống cạnh nàng:
“Tu vi càng cao thì càng khó nhìn rõ, nhưng mấy thứ không mấy quan trọng thì vẫn có thể xem sơ qua.”
Vân Nhàn gật gù:
“Xem ra cái nghề tám chuyện này cũng tiện lợi ghê.”
“Cũng tạm thôi, tạm coi như biết đôi chút.” Tưởng Tinh Dao nhẹ nhàng lắc đầu ngón tay, nói:
“Tình kiếp của chưởng môn đã qua, cung phu thê hài hòa thuận lợi, có tướng sống đầu bạc răng long. Lục trưởng lão tính khí quá tệ, lại thích lắm lời, đạo lữ sắp bỏ chạy. Ngũ trưởng lão thì càng thảm, e là kiếp này chẳng có đạo lữ nào để mắt tới…”
Vân Nhàn: “?”
Anh Lạc: “?”
Cái này mà gọi là “tạm biết đôi chút” á? Nếu chính xác hơn chút nữa thì có khi biết cả quần ngủ hôm nay của Lục trưởng lão màu gì rồi!
“Tiểu sư muội à, nếu muội đến được Đại chiến Tứ Phương, gặp Túc Trì, nhớ thay ta nhắn hắn một câu.” Tưởng Tinh Dao rốt cuộc cũng lộ ra mục đích hiểm ác khi chực chờ ở đây, nói với vẻ hả hê:
“Nói rằng, ‘Tiểu tử ngươi họa tới nơi rồi, tình kiếp đã đến!’ là được.”
Anh Lạc kinh hãi thất sắc: “Đại… Đại đại đại đại sư huynh??”
Không thể nào chứ? Vị đại sư huynh đẹp như mộng kia cũng có tình kiếp á?
Tưởng Tinh Dao chỉ cười, không đáp.
“Cũng không thể nói thế được. Nếu xấu quá thì thôi vậy!”
Trọng Trường Dao cũng khẽ nhếch môi cười theo, nhưng âm thầm hất tay hắn xuống một cách kín đáo, trong đáy mắt là một mảnh lạnh nhạt, không hề có ý cười.
Kiếm Các?
…Tầm mắt cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong khi Trọng Trường Dao ở đó chiêu nạp tiểu đệ vui vẻ, Vân Nhàn và Anh Lạc lại đang ngồi chồm hổm trên đỉnh núi, dõi mắt nhìn xuống, buồn chán đến mức bắt đầu đếm kiến.
Tính nết Kiếm Các xưa nay vốn hà khắc tằn tiện, ngày thường không phải lễ tết thì ngay cả vịt quay cũng chẳng được ăn (bao gồm cả chưởng môn). Thế mà hôm nay vì đón khách lại đặc biệt cải thiện khẩu phần ăn. Chưởng môn đang trò chuyện với Mặc Thanh tại chính điện, các trưởng lão khác hầu như đều có mặt. Ngay cả vị khách khanh trưởng lão thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi Tưởng Tinh Dao cũng đã tới.
Hắn rất tinh thông chiêm tinh, mỗi khi trong môn có việc lớn đều sẽ thỉnh hắn bói toán để biết cát hung.
Hắn không đứng thẳng như các trưởng lão khác mà nghiêng nghiêng tựa vào vách tường. Anh Lạc nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, không cẩn thận liền đỏ mặt.
“Vân tiểu sư muội, muội cũng tới à, đang chờ ai thế?” Tưởng Tinh Dao vốn quen thuộc vô lễ, cười nháy mắt hỏi:
“Muốn bói một quẻ không?”
Hắn xưng hô vốn chẳng câu nệ. Vân Nhàn gọi hắn là trưởng lão, hắn gọi nàng là sư muội, mỗi người gọi mỗi kiểu, chẳng ai thấy có gì sai.
Dù sao cũng đang rảnh, Vân Nhàn giữ nguyên tư thế ngồi xổm dịch qua bên cạnh, nói:
“Mệnh cách, cát hung, kiếp nạn, tướng mạo, muốn xem gì cũng được.” Tưởng Tinh Dao vén tay áo, ngồi xuống cạnh nàng:
“Tu vi càng cao thì càng khó nhìn rõ, nhưng mấy thứ không mấy quan trọng thì vẫn có thể xem sơ qua.”
Vân Nhàn gật gù:
“Xem ra cái nghề tám chuyện này cũng tiện lợi ghê.”
“Cũng tạm thôi, tạm coi như biết đôi chút.” Tưởng Tinh Dao nhẹ nhàng lắc đầu ngón tay, nói:
“Tình kiếp của chưởng môn đã qua, cung phu thê hài hòa thuận lợi, có tướng sống đầu bạc răng long. Lục trưởng lão tính khí quá tệ, lại thích lắm lời, đạo lữ sắp bỏ chạy. Ngũ trưởng lão thì càng thảm, e là kiếp này chẳng có đạo lữ nào để mắt tới…”
Vân Nhàn: “?”
Anh Lạc: “?”
Cái này mà gọi là “tạm biết đôi chút” á? Nếu chính xác hơn chút nữa thì có khi biết cả quần ngủ hôm nay của Lục trưởng lão màu gì rồi!
“Nói rằng, ‘Tiểu tử ngươi họa tới nơi rồi, tình kiếp đã đến!’ là được.”
Anh Lạc kinh hãi thất sắc: “Đại… Đại đại đại đại sư huynh??”
Không thể nào chứ? Vị đại sư huynh đẹp như mộng kia cũng có tình kiếp á?
Tưởng Tinh Dao chỉ cười, không đáp.
2
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
