0 chữ
Chương 7
Thế giới 1 - Chương 7
“Lại đây, cởϊ áσ ra, để chị đưa em vào phòng tắm.”
Yến Vô Trăn khẽ vẫy tay với Lương Liêu, giọng nói nhẹ như băng tuyết đầu mùa vừa tan, trong trẻo như nước thu róc rách, đẹp đến mức đủ khiến những kẻ chỉ nghe giọng mà say mê phải run rẩy trong linh hồn. Thế nhưng ý tứ trong lời nói ấy lại khiến Lương Liêu kinh hãi, con ngươi chấn động dữ dội.
Whatthefuck!
Anh khó tin mà nhìn về phía Giang Hoài Túc cùng Hứa Cố.
Hóa ra hai đứa nhóc kia là vì mê sắc mà nổi lòng tham, để được gần gũi với vị Boss này nên mới lao vào đánh nhau hả?
Hai người chúng nó đúng là không sợ chết, chẳng ngại có ngày bị cô tiện tay phạt một dao tiễn thẳng lên Tây Thiên luôn sao!
Phải bị não úng thủy bao nhiêu năm mới phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế chứ!
Giang Hoài Túc & Hứa Cố: (ghen tỵ) (thét gào) (vặn vẹo) (trườn bò trong bóng tối) (xoắn xuýt) (lăn lộn) (co giật) (gầm gừ quỷ mị) (chia tách) (điên cuồng) (biến dị) (tấn công bất kể đối tượng).
Lương Liêu: “…”
Anh rốt cuộc đã hiểu hai sinh vật u ám này cứ cách một tầng không khí mà liên tục tung lên-hạ-cú đấm với mình, căn bản đã hoàn toàn phế rồi.
Yến Vô Trăn thấy Lương Liêu cứ ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, bèn bước tới nâng cằm anh, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ gãi nhẹ như trêu chọc: “Sao thế, quên mất cách cởϊ áσ rồi à? Rõ ràng chị mới chỉ cho em đây mà.”
Hương thơm thanh nhã tựa lan tựa mai khẽ thoảng qua, hơi thở của cô lạnh lẽo đến đáng sợ, y hệt con người cô vậy. Cho dù khóe môi luôn giữ một nụ cười nhã nhặn đúng chất quý tộc thì bản chất vẫn lạnh như băng, tựa khối hàn băng ngàn năm chẳng ai có thể làm tan chảy.
Thế nhưng Lương Liêu lại đang ở vào độ tuổi sung sức, cả người vốn luôn nóng như sắt nung. Sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn khiến anh lập tức run rẩy, nếu anh là một con sư tử thì lúc này ắt hẳn lông bờm đã dựng ngược dữ tợn rồi.
Anh muốn né tránh nhưng ngay khi ngẩng mắt đối diện gương mặt Yến Vô Trăn thì lại cứng đờ như một kẻ tù đang đưa cổ cho dao chém.
Đó là vẻ đẹp khiến ngôn ngữ thế gian đều trở nên vô dụng…
Chỉ từ xa, cô đã đủ khiến người khác choáng ngợp đến nghẹt thở. Nay đứng trước mặt anh, cúi đầu hờ hững, vậy mà khiến Lương Liêu có thể nhìn rõ từng đường nét tinh tế đến mức mặt trăng mặt trời cũng phải ảm đạm dưới đôi mày mắt lạnh nhạt ấy.
Đôi đồng tử cô đen thẳm như vực sâu bất tận, môi mỏng mang sắc đỏ phớt nhẹ như lông vũ chim phượng tắm dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Ai dám vươn tay hái tất sẽ vì nó mà hóa điên.
Vẻ đẹp ấy băng lãnh, mát lạnh, lóe sáng như băng sương, tựa hồ ma mị, mang theo sức công kích nghiền nát lý trí con người. Ánh mắt hờ hững rơi xuống, chẳng khác nào thần minh cao ngạo vô tình ban chút phúc lợi cho kẻ tín đồ đang khổ sở cầu khấn.
Cô chẳng cần làm gì, tự nhiên đã khiến thiên hạ vì cô mà thần hồn điên đảo, tâm trí rối loạn.
Máu trong người Lương Liêu sôi trào, trái tim đập dồn dập dữ dội đến mức tựa hồ muốn phá l*иg ngực mà lao ra ngoài. Anh nào còn dám nhìn thêm, chỉ biết cụp thấp mi mắt, cắn răng theo lời cô chậm rãi cởi bỏ y phục trên người.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Phải thật điềm tĩnh!
Chỉ là một vị Boss hơi đẹp hơn bình thường thôi, tuyệt đối không được lộ sơ hở để cô nhận ra!
Mình đâu có giống hai thằng oắt con Giang Hoài Túc và Hứa Cố kia, ngây ngô chẳng biết trời cao đất dày đâu chứ.
Hít vào… thở ra…
Đúng rồi, cứ thế…
Hít vào… thở ra…
Rồi hít thở làm đ*o gì!
Lương Liêu thầm chửi trái tim phản nghịch của mình. Nhìn cái cách nó đập liên hồi như muốn phá tung l*иg ngực chạy ra ngoài, đúng là mất mặt vãi chưởng!
Anh còn đang tự mắng mình thì bất chợt Yến Vô Trăn khẽ nắm lấy tay anh.
Đôi tay cô thon dài đẹp đẽ và trắng như ngọc, mềm mại như ngón tay ngà. Khi chạm vào bàn tay thô ráp rám nắng của Lương Liêu, cảm giác ấy chẳng khác nào bông tuyết rơi xuống bùn đất, vừa như bị vấy bẩn lại vừa khiến người ta sinh lòng tham muốn chiếm hữu đến điên cuồng.
Yến Vô Trăn khẽ vẫy tay với Lương Liêu, giọng nói nhẹ như băng tuyết đầu mùa vừa tan, trong trẻo như nước thu róc rách, đẹp đến mức đủ khiến những kẻ chỉ nghe giọng mà say mê phải run rẩy trong linh hồn. Thế nhưng ý tứ trong lời nói ấy lại khiến Lương Liêu kinh hãi, con ngươi chấn động dữ dội.
Whatthefuck!
Anh khó tin mà nhìn về phía Giang Hoài Túc cùng Hứa Cố.
Hóa ra hai đứa nhóc kia là vì mê sắc mà nổi lòng tham, để được gần gũi với vị Boss này nên mới lao vào đánh nhau hả?
Hai người chúng nó đúng là không sợ chết, chẳng ngại có ngày bị cô tiện tay phạt một dao tiễn thẳng lên Tây Thiên luôn sao!
Phải bị não úng thủy bao nhiêu năm mới phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế chứ!
Giang Hoài Túc & Hứa Cố: (ghen tỵ) (thét gào) (vặn vẹo) (trườn bò trong bóng tối) (xoắn xuýt) (lăn lộn) (co giật) (gầm gừ quỷ mị) (chia tách) (điên cuồng) (biến dị) (tấn công bất kể đối tượng).
Anh rốt cuộc đã hiểu hai sinh vật u ám này cứ cách một tầng không khí mà liên tục tung lên-hạ-cú đấm với mình, căn bản đã hoàn toàn phế rồi.
Yến Vô Trăn thấy Lương Liêu cứ ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không, bèn bước tới nâng cằm anh, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ gãi nhẹ như trêu chọc: “Sao thế, quên mất cách cởϊ áσ rồi à? Rõ ràng chị mới chỉ cho em đây mà.”
Hương thơm thanh nhã tựa lan tựa mai khẽ thoảng qua, hơi thở của cô lạnh lẽo đến đáng sợ, y hệt con người cô vậy. Cho dù khóe môi luôn giữ một nụ cười nhã nhặn đúng chất quý tộc thì bản chất vẫn lạnh như băng, tựa khối hàn băng ngàn năm chẳng ai có thể làm tan chảy.
Thế nhưng Lương Liêu lại đang ở vào độ tuổi sung sức, cả người vốn luôn nóng như sắt nung. Sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn khiến anh lập tức run rẩy, nếu anh là một con sư tử thì lúc này ắt hẳn lông bờm đã dựng ngược dữ tợn rồi.
Đó là vẻ đẹp khiến ngôn ngữ thế gian đều trở nên vô dụng…
Chỉ từ xa, cô đã đủ khiến người khác choáng ngợp đến nghẹt thở. Nay đứng trước mặt anh, cúi đầu hờ hững, vậy mà khiến Lương Liêu có thể nhìn rõ từng đường nét tinh tế đến mức mặt trăng mặt trời cũng phải ảm đạm dưới đôi mày mắt lạnh nhạt ấy.
Đôi đồng tử cô đen thẳm như vực sâu bất tận, môi mỏng mang sắc đỏ phớt nhẹ như lông vũ chim phượng tắm dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Ai dám vươn tay hái tất sẽ vì nó mà hóa điên.
Vẻ đẹp ấy băng lãnh, mát lạnh, lóe sáng như băng sương, tựa hồ ma mị, mang theo sức công kích nghiền nát lý trí con người. Ánh mắt hờ hững rơi xuống, chẳng khác nào thần minh cao ngạo vô tình ban chút phúc lợi cho kẻ tín đồ đang khổ sở cầu khấn.
Máu trong người Lương Liêu sôi trào, trái tim đập dồn dập dữ dội đến mức tựa hồ muốn phá l*иg ngực mà lao ra ngoài. Anh nào còn dám nhìn thêm, chỉ biết cụp thấp mi mắt, cắn răng theo lời cô chậm rãi cởi bỏ y phục trên người.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Phải thật điềm tĩnh!
Chỉ là một vị Boss hơi đẹp hơn bình thường thôi, tuyệt đối không được lộ sơ hở để cô nhận ra!
Mình đâu có giống hai thằng oắt con Giang Hoài Túc và Hứa Cố kia, ngây ngô chẳng biết trời cao đất dày đâu chứ.
Hít vào… thở ra…
Đúng rồi, cứ thế…
Hít vào… thở ra…
Rồi hít thở làm đ*o gì!
Lương Liêu thầm chửi trái tim phản nghịch của mình. Nhìn cái cách nó đập liên hồi như muốn phá tung l*иg ngực chạy ra ngoài, đúng là mất mặt vãi chưởng!
Anh còn đang tự mắng mình thì bất chợt Yến Vô Trăn khẽ nắm lấy tay anh.
Đôi tay cô thon dài đẹp đẽ và trắng như ngọc, mềm mại như ngón tay ngà. Khi chạm vào bàn tay thô ráp rám nắng của Lương Liêu, cảm giác ấy chẳng khác nào bông tuyết rơi xuống bùn đất, vừa như bị vấy bẩn lại vừa khiến người ta sinh lòng tham muốn chiếm hữu đến điên cuồng.
2
0
4 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
