0 chữ
Chương 6
Thế giới 1 - Chương 6
Tính năng trò chuyện trực tiếp chưa bị khóa nên đoạn đối thoại của hai người lập tức hiện lên nhóm chat, cả nhóm ngay lập tức biết Giang Hoài Túc là chó cưng của viện trưởng.
Bùi Tử Khiên: [Ha ha ha ha, Giang Hoài Túc bốc trúng thân phận là chó.]
Lương Liêu: [Cười chết mất, chuyện này phải quay clip lưu lại làm chứng tích đen của Giang Hoài Túc.]
Phó Vọng Chi: [Bảo sao cậu ấy khổ sở, làm chó mà, thể nào cũng bị người ta đá, chưa kể có khi quy tắc thân phận còn không cho phép phản kháng.]
Bạc Yêu: [Giang Hoài Túc đúng là số khổ, bị đánh bị đá thì không nói, chứ bắt sủa chó, ăn thức ăn chó gì đó, thôi cảm ơn, cho tôi chết tại chỗ còn hơn.]
Bùi Tử Khiên: [Nói gì thì nói, không ngờ lúc quan trọng Hứa Cố với Giang Hoài Túc lại nghĩa khí ghê, thẻ lao công bình thường không chọn mà lại tranh nhau làm thú cưng.]
Phó Vọng Chi: [Khụ, mọi người thôi cười đi, bọn họ cũng chỉ là hai đứa nhóc mười mấy tuổi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa. Đám anh già hai, ba mươi của chúng ta ở đây cười nhạo mãi cũng có hơi quá rồi đấy.]
Bạc Yêu: [Lương Liêu à, cậu gần chỗ bọn họ nhất, qua xem thử hai thằng ngốc đó đi, giúp được gì thì giúp.]
Lương Liêu: [Được.]
Liam: [.]
Một phút sau, khi đến văn phòng và nhìn thấy hai “người anh em tốt” vì không chịu nổi tình bạn “bằng nhựa” mà lăn ra đánh nhau thật, Lương Liêu: “?”
Không hiểu đầu cua tai nheo gì, Lương Liêu chỉ muốn bảo hai người bình tĩnh lại, ai ngờ một tấm thẻ thân phận bị ném tới giữa cơn hỗn loạn, anh theo bản năng đưa tay đón lấy, hệ thống lập tức vang lên âm báo đổi thẻ.
[Xác nhận đổi thân phận... Thân phận của người chơi Lương Liêu chuyển thành “cún cưng của viện trưởng”.]
[Thân phận cũ sẽ chuyển cho người thiếu thân phận... Đang tải dữ liệu... Người chơi “Giang Hoài Túc” được gán thân phận “Bác sĩ”.]
[Mời các người chơi tuân thủ quy tắc thân phận và hoàn thành nhiệm vụ của mình.]
Giang Hoài Túc & Hứa Cố: ?
Lương Liêu: ?
Giang Hoài Túc & Hứa Cố: !
Muốn chém người hảaaaa!
Lương Liêu vẫn: ?
Chuyện gì thế này, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy?
Anh thật sự mù tịt, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Thế nhưng còn chưa kịp đợi Giang Hoài Túc và Hứa Cố mở miệng giải thích thì tiếng giày cao gót đã vang lên từ xa rồi càng lúc càng gần. Lúc này, Giang Hoài Túc vốn từ chó cưng nay hóa thành bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi dùng đạo cụ tàng hình, còn Hứa Cố thì mặt mày nhăn nhó ra hiệu bảo Lương Liêu cũng mau chóng dùng tàng hình rồi đi ra sofa.
Lương Liêu lập tức hiện thân, đường hoàng ung dung ngồi phịch xuống sofa như thể chỗ đó vốn thuộc về mình.
Khác hẳn với Giang Hoài Túc và Hứa Cố vẫn còn như hai cọng cỏ dại, tuổi trẻ bừng bừng sức sống, gương mặt của Lương Liêu sắc nét góc cạnh, khí chất mạnh mẽ, thân hình cao lớn cường tráng tràn ngập vẻ nam tính khiến người ta không khỏi nghĩ đến sự xâm lấn mãnh liệt. Từng tấc da thịt đều toát ra một mùi hương nồng đượm của hoóc-môn đàn ông trưởng thành.
Hai cậu nhóc Giang Hoài Túc và Hứa Cố lặng lẽ ẩn thân bên cạnh anh, chẳng khác nào hai đứa cháu nhỏ ngồi cạnh ông chú họ. Lương Liêu liếc mắt đã thấy hai khuôn mặt kia tràn đầy vẻ hối hận và chán nản, cứ như hai con gà chọi vừa bị cướp mất mồi ngon vậy. Tuy anh chẳng hiểu nổi đầu đuôi gì nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ thì thấy buồn cười vô cùng.
Trong lòng anh cười khà khà, chẳng chút nể mặt. Mà hai kẻ có thể nghe được tiếng lòng ấy là Giang Hoài Túc và Hứa Cố thì tức đến run rẩy cả người. Rồi…
Kẻ ngồi xem kịch vui như Lương Liêu rốt cuộc cũng chạm trán người có thể trị được mình.
Người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt anh, từng bước giày cao gót gõ xuống nền nhà, khí thế lạnh lùng mà kiêu hãnh. Cô mặc một bộ tây trang trắng ôm sát dáng người, làn da trắng ngần như tuyết càng thêm rực rỡ dưới mái tóc dài đen óng tựa mực tàu. Trên sống mũi là cặp kính gọng vàng mảnh mai, sợi dây kính được khéo léo vắt gọn ra phía sau tai, vừa toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng lại vừa chứa đựng nét quý phái cao sang.
Bùi Tử Khiên: [Ha ha ha ha, Giang Hoài Túc bốc trúng thân phận là chó.]
Lương Liêu: [Cười chết mất, chuyện này phải quay clip lưu lại làm chứng tích đen của Giang Hoài Túc.]
Phó Vọng Chi: [Bảo sao cậu ấy khổ sở, làm chó mà, thể nào cũng bị người ta đá, chưa kể có khi quy tắc thân phận còn không cho phép phản kháng.]
Bạc Yêu: [Giang Hoài Túc đúng là số khổ, bị đánh bị đá thì không nói, chứ bắt sủa chó, ăn thức ăn chó gì đó, thôi cảm ơn, cho tôi chết tại chỗ còn hơn.]
Bùi Tử Khiên: [Nói gì thì nói, không ngờ lúc quan trọng Hứa Cố với Giang Hoài Túc lại nghĩa khí ghê, thẻ lao công bình thường không chọn mà lại tranh nhau làm thú cưng.]
Bạc Yêu: [Lương Liêu à, cậu gần chỗ bọn họ nhất, qua xem thử hai thằng ngốc đó đi, giúp được gì thì giúp.]
Lương Liêu: [Được.]
Liam: [.]
Một phút sau, khi đến văn phòng và nhìn thấy hai “người anh em tốt” vì không chịu nổi tình bạn “bằng nhựa” mà lăn ra đánh nhau thật, Lương Liêu: “?”
Không hiểu đầu cua tai nheo gì, Lương Liêu chỉ muốn bảo hai người bình tĩnh lại, ai ngờ một tấm thẻ thân phận bị ném tới giữa cơn hỗn loạn, anh theo bản năng đưa tay đón lấy, hệ thống lập tức vang lên âm báo đổi thẻ.
[Xác nhận đổi thân phận... Thân phận của người chơi Lương Liêu chuyển thành “cún cưng của viện trưởng”.]
[Mời các người chơi tuân thủ quy tắc thân phận và hoàn thành nhiệm vụ của mình.]
Giang Hoài Túc & Hứa Cố: ?
Lương Liêu: ?
Giang Hoài Túc & Hứa Cố: !
Muốn chém người hảaaaa!
Lương Liêu vẫn: ?
Chuyện gì thế này, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy?
Anh thật sự mù tịt, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Thế nhưng còn chưa kịp đợi Giang Hoài Túc và Hứa Cố mở miệng giải thích thì tiếng giày cao gót đã vang lên từ xa rồi càng lúc càng gần. Lúc này, Giang Hoài Túc vốn từ chó cưng nay hóa thành bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi dùng đạo cụ tàng hình, còn Hứa Cố thì mặt mày nhăn nhó ra hiệu bảo Lương Liêu cũng mau chóng dùng tàng hình rồi đi ra sofa.
Khác hẳn với Giang Hoài Túc và Hứa Cố vẫn còn như hai cọng cỏ dại, tuổi trẻ bừng bừng sức sống, gương mặt của Lương Liêu sắc nét góc cạnh, khí chất mạnh mẽ, thân hình cao lớn cường tráng tràn ngập vẻ nam tính khiến người ta không khỏi nghĩ đến sự xâm lấn mãnh liệt. Từng tấc da thịt đều toát ra một mùi hương nồng đượm của hoóc-môn đàn ông trưởng thành.
Hai cậu nhóc Giang Hoài Túc và Hứa Cố lặng lẽ ẩn thân bên cạnh anh, chẳng khác nào hai đứa cháu nhỏ ngồi cạnh ông chú họ. Lương Liêu liếc mắt đã thấy hai khuôn mặt kia tràn đầy vẻ hối hận và chán nản, cứ như hai con gà chọi vừa bị cướp mất mồi ngon vậy. Tuy anh chẳng hiểu nổi đầu đuôi gì nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ thì thấy buồn cười vô cùng.
Trong lòng anh cười khà khà, chẳng chút nể mặt. Mà hai kẻ có thể nghe được tiếng lòng ấy là Giang Hoài Túc và Hứa Cố thì tức đến run rẩy cả người. Rồi…
Kẻ ngồi xem kịch vui như Lương Liêu rốt cuộc cũng chạm trán người có thể trị được mình.
Người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt anh, từng bước giày cao gót gõ xuống nền nhà, khí thế lạnh lùng mà kiêu hãnh. Cô mặc một bộ tây trang trắng ôm sát dáng người, làn da trắng ngần như tuyết càng thêm rực rỡ dưới mái tóc dài đen óng tựa mực tàu. Trên sống mũi là cặp kính gọng vàng mảnh mai, sợi dây kính được khéo léo vắt gọn ra phía sau tai, vừa toát lên vẻ cấm dục lạnh lùng lại vừa chứa đựng nét quý phái cao sang.
2
0
6 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
