0 chữ
Chương 3
Thế giới 1 - Chương 3
Giang Hoài Túc không kìm được phát ra một tiếng rên khe khẽ, đầu óc như tê dại hẳn, ngẩng mặt lên nhìn Yến Vô Trăn.
Trước mắt cậu là đôi môi nhạt màu của cô gái và chiếc cằm thanh tú, đường nét sắc lạnh, cự tuyệt mọi cảm xúc trần tục.
Ấy thế mà cô lại dịu dàng xoa đầu cậu, tựa như đang cưng chiều một món đồ chơi yêu thích nhất vậy.
Giang Hoài Túc càng thêm choáng váng, gương mặt càng lúc càng đỏ bừng.
Cậu có làn da trắng trẻo, trán cao, lông mày kiếm sắc nét, mắt một mí, hàng mi dày đen nổi bật.
Trên người là chiếc áo phông rộng thùng thình và quần cargo, sau lưng in hai chữ “Shut up” to tướng, cả người nhìn vừa ngổ ngáo vừa ngốc nghếch, y hệt một chú cún nhỏ cố làm ra vẻ hung dữ.
Dáng vẻ vừa ngại ngùng vừa ngoan ngoãn ấy càng khiến cậu thêm phần dễ thương, khiến ai nhìn cũng muốn cưng chiều.
Yến Vô Trăn khẽ mỉm cười, đưa tay gãi nhẹ cằm cậu, động tác ấy khiến Giang Hoài Túc không kìm nổi mà rên khẽ vì thích thú.
Trong nhóm chat bí mật của bảy người:
Bạc Yêu: [Mọi người báo danh thân phận mình rút trúng và thông tin đã thu thập được để tiện thảo luận nào.]
Bùi Tử Khiên: [Tôi rút trúng thân phận bệnh nhân, thông tin trong phòng chỉ có “Nội quy bệnh nhân”. Điều đầu tiên của nội quy là sáng, trưa, tối đều phải uống thuốc, dù khỏi cũng phải uống; Thứ hai là phải tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, những ai đeo mặt nạ động vật là bác sĩ, y tá và nhân viên khác; thứ ba là khi nhìn thấy xác chết hay nghe tiếng thét tuyệt đối không được hoảng sợ... Điều cuối cùng ghi là nếu cảm thấy khỏe hơn có thể tạm ngưng uống thuốc.]
Lương Liêu: [Tôi là bác sĩ, cũng có “Nội quy bác sĩ”. Điều đầu tiên, tất cả bệnh nhân ở Âm Sơn đều mắc bệnh nan y, không thể chữa khỏi nhưng bác sĩ không được bỏ cuộc, nhất định phải cho bệnh nhân uống thuốc đúng giờ mỗi ngày để kéo dài sự sống; thứ hai là cấm rời khỏi bệnh viện trong giờ làm, vi phạm sẽ bị xử lý theo quy định... Cuối cùng là phải thường xuyên kiểm tra tình trạng bệnh nhân, nếu đã khỏi bệnh thì cho xuất viện.]
Hứa Cố: [Tôi là lao công, hoạt động được tự do, nội quy nghề nghiệp điều đầu tiên là...]
Phó Vọng Chi: [Tôi là công nhân nhà ăn...]
Giang Hoài Túc: [A ưm, à hú, ẳng ẳng ẳng.]
Lương Liêu: [Mọi người có thấy nội quy mỗi nghề, điều đầu và cuối đều mâu thuẫn không?]
Bùi Tử Khiên: [Chuẩn luôn, rất kỳ lạ, tôi hỏi thử y tá, cô ấy bảo nội quy là do viện trưởng tự tay ban hành, tuyệt đối không thể sai được.]
Giang Hoài Túc: [Gâu gâu à hú...]
Trước mắt cậu là đôi môi nhạt màu của cô gái và chiếc cằm thanh tú, đường nét sắc lạnh, cự tuyệt mọi cảm xúc trần tục.
Ấy thế mà cô lại dịu dàng xoa đầu cậu, tựa như đang cưng chiều một món đồ chơi yêu thích nhất vậy.
Giang Hoài Túc càng thêm choáng váng, gương mặt càng lúc càng đỏ bừng.
Cậu có làn da trắng trẻo, trán cao, lông mày kiếm sắc nét, mắt một mí, hàng mi dày đen nổi bật.
Trên người là chiếc áo phông rộng thùng thình và quần cargo, sau lưng in hai chữ “Shut up” to tướng, cả người nhìn vừa ngổ ngáo vừa ngốc nghếch, y hệt một chú cún nhỏ cố làm ra vẻ hung dữ.
Dáng vẻ vừa ngại ngùng vừa ngoan ngoãn ấy càng khiến cậu thêm phần dễ thương, khiến ai nhìn cũng muốn cưng chiều.
Trong nhóm chat bí mật của bảy người:
Bạc Yêu: [Mọi người báo danh thân phận mình rút trúng và thông tin đã thu thập được để tiện thảo luận nào.]
Bùi Tử Khiên: [Tôi rút trúng thân phận bệnh nhân, thông tin trong phòng chỉ có “Nội quy bệnh nhân”. Điều đầu tiên của nội quy là sáng, trưa, tối đều phải uống thuốc, dù khỏi cũng phải uống; Thứ hai là phải tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, những ai đeo mặt nạ động vật là bác sĩ, y tá và nhân viên khác; thứ ba là khi nhìn thấy xác chết hay nghe tiếng thét tuyệt đối không được hoảng sợ... Điều cuối cùng ghi là nếu cảm thấy khỏe hơn có thể tạm ngưng uống thuốc.]
Lương Liêu: [Tôi là bác sĩ, cũng có “Nội quy bác sĩ”. Điều đầu tiên, tất cả bệnh nhân ở Âm Sơn đều mắc bệnh nan y, không thể chữa khỏi nhưng bác sĩ không được bỏ cuộc, nhất định phải cho bệnh nhân uống thuốc đúng giờ mỗi ngày để kéo dài sự sống; thứ hai là cấm rời khỏi bệnh viện trong giờ làm, vi phạm sẽ bị xử lý theo quy định... Cuối cùng là phải thường xuyên kiểm tra tình trạng bệnh nhân, nếu đã khỏi bệnh thì cho xuất viện.]
Phó Vọng Chi: [Tôi là công nhân nhà ăn...]
Giang Hoài Túc: [A ưm, à hú, ẳng ẳng ẳng.]
Lương Liêu: [Mọi người có thấy nội quy mỗi nghề, điều đầu và cuối đều mâu thuẫn không?]
Bùi Tử Khiên: [Chuẩn luôn, rất kỳ lạ, tôi hỏi thử y tá, cô ấy bảo nội quy là do viện trưởng tự tay ban hành, tuyệt đối không thể sai được.]
Giang Hoài Túc: [Gâu gâu à hú...]
2
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
