0 chữ
Chương 2
Thế giới 1 - Chương 2
Giang Hoài Túc vung tay lên trời: “Ông đây không chơi nữa! Dù có phải bỏ nửa cái mạng cũng quyết thoát khỏi cái phó bản chó má này!”
Nhưng cậu vừa định hành động thì đã nghe tiếng giày cao gót vang lên, từ tận cùng bóng tối, một người chậm rãi tiến ra, quanh thân phủ ánh sáng mờ ảo trông như một bức tranh sơn dầu bí ẩn trong lâu đài cổ kính đang chuyển động.
Giang Hoài Túc sững người, bản năng thôi thúc cậu ngước nhìn.
Người đến là một cô gái trẻ trung đến lạ lùng.
Cô mặc bộ vest trắng nữ cách tân, mái tóc đen như lông quạ được cột gọn bằng ruy băng phía sau, trước ngực cài một đóa hồng đỏ rực tươi tắn, sợi xích bạc trang trí ngang eo buông nhẹ tự nhiên, toát lên vẻ cao quý kiêu kỳ.
Trang phục lộng lẫy ấy cũng chẳng thể át đi thần thái của chính chủ.
Cô gái ấy mang gương mặt lạnh nhạt, làn da trắng muốt, đôi mắt dài và sâu thẳm, con ngươi đen tuyền tinh khiết đến nỗi chẳng ai đoán nổi cảm xúc bên trong, sống mũi thẳng tắp, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng có dây, kính mắt phản chiếu tia lạnh lùng như băng giá, càng làm cô thêm khó gần, lạnh lẽo và xa cách.
Từ đầu tới chân, không tìm nổi lấy một điểm khiếm khuyết nào, đẹp đến mức giống như nhân vật vừa bước ra từ mô hình 3D hoàn mỹ vậy.
Giang Hoài Túc nhìn vào dòng thông tin hiện lên bên cạnh người thiếu nữ ấy.
[Tên: Yến Vô Trăn.]
[Chức vụ: Viện trưởng bệnh viện Âm Sơn.]
[Đặc điểm nhân vật: Lãnh cảm, máu lạnh, chủ nghĩa hoàn hảo, mắc chứng rối loạn tinh thần ám ảnh cưỡng chế.]
Đây chẳng phải là nữ thần lạnh lùng điển hình sao!
Chỉ mới mười tám tuổi đã bị kéo vào trò chơi kinh dị, chàng nam sinh Giang Hoài Túc còn non nớt chỉ biết ngây ngốc nhìn cô, chẳng giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Yến Vô Trăn ngồi trên sofa, đôi chân thon dài vắt chéo duyên dáng.
Cô thờ ơ tháo găng tay để lộ bàn tay trắng muốt mảnh mai, đẹp như được tạc từ ngọc, sau đó khẽ ngoắc tay ra hiệu cho cậu, giọng nói lạnh lùng hờ hững vang lên: “Lại đây.”
Gọi chó đấy à!
Mà đúng rồi, giờ cậu đang là chó thật mà!
Giang Hoài Túc tự nhủ với lòng mình là một tuyển thủ chuyên nghiệp, phải tuân thủ cốt truyện chứ.
Tuy không cam tâm nhưng chẳng còn cách nào khác, chẳng lẽ vì cứng đầu bỏ cuộc mà mất nửa cái mạng sao, cậu đâu có ngốc.
Thế là Giang Hoài Túc vui vẻ bò tới bên chân Yến Vô Trăn, dáng người thiếu niên cao gầy rắn rỏi, mái tóc xoăn trắng phau cứ bồng bềnh tràn đầy sức sống.
Yến Vô Trăn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vuốt dọc theo mái tóc, ngón tay trắng ngần thon dài, lạnh lẽo như ngọc, dịu dàng đến khó tin, lành lạnh như chẳng thuộc về người sống.
Nhưng cậu vừa định hành động thì đã nghe tiếng giày cao gót vang lên, từ tận cùng bóng tối, một người chậm rãi tiến ra, quanh thân phủ ánh sáng mờ ảo trông như một bức tranh sơn dầu bí ẩn trong lâu đài cổ kính đang chuyển động.
Giang Hoài Túc sững người, bản năng thôi thúc cậu ngước nhìn.
Người đến là một cô gái trẻ trung đến lạ lùng.
Cô mặc bộ vest trắng nữ cách tân, mái tóc đen như lông quạ được cột gọn bằng ruy băng phía sau, trước ngực cài một đóa hồng đỏ rực tươi tắn, sợi xích bạc trang trí ngang eo buông nhẹ tự nhiên, toát lên vẻ cao quý kiêu kỳ.
Trang phục lộng lẫy ấy cũng chẳng thể át đi thần thái của chính chủ.
Cô gái ấy mang gương mặt lạnh nhạt, làn da trắng muốt, đôi mắt dài và sâu thẳm, con ngươi đen tuyền tinh khiết đến nỗi chẳng ai đoán nổi cảm xúc bên trong, sống mũi thẳng tắp, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng có dây, kính mắt phản chiếu tia lạnh lùng như băng giá, càng làm cô thêm khó gần, lạnh lẽo và xa cách.
Giang Hoài Túc nhìn vào dòng thông tin hiện lên bên cạnh người thiếu nữ ấy.
[Tên: Yến Vô Trăn.]
[Chức vụ: Viện trưởng bệnh viện Âm Sơn.]
[Đặc điểm nhân vật: Lãnh cảm, máu lạnh, chủ nghĩa hoàn hảo, mắc chứng rối loạn tinh thần ám ảnh cưỡng chế.]
Đây chẳng phải là nữ thần lạnh lùng điển hình sao!
Chỉ mới mười tám tuổi đã bị kéo vào trò chơi kinh dị, chàng nam sinh Giang Hoài Túc còn non nớt chỉ biết ngây ngốc nhìn cô, chẳng giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Yến Vô Trăn ngồi trên sofa, đôi chân thon dài vắt chéo duyên dáng.
Cô thờ ơ tháo găng tay để lộ bàn tay trắng muốt mảnh mai, đẹp như được tạc từ ngọc, sau đó khẽ ngoắc tay ra hiệu cho cậu, giọng nói lạnh lùng hờ hững vang lên: “Lại đây.”
Mà đúng rồi, giờ cậu đang là chó thật mà!
Giang Hoài Túc tự nhủ với lòng mình là một tuyển thủ chuyên nghiệp, phải tuân thủ cốt truyện chứ.
Tuy không cam tâm nhưng chẳng còn cách nào khác, chẳng lẽ vì cứng đầu bỏ cuộc mà mất nửa cái mạng sao, cậu đâu có ngốc.
Thế là Giang Hoài Túc vui vẻ bò tới bên chân Yến Vô Trăn, dáng người thiếu niên cao gầy rắn rỏi, mái tóc xoăn trắng phau cứ bồng bềnh tràn đầy sức sống.
Yến Vô Trăn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vuốt dọc theo mái tóc, ngón tay trắng ngần thon dài, lạnh lẽo như ngọc, dịu dàng đến khó tin, lành lạnh như chẳng thuộc về người sống.
2
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
