0 chữ
Chương 29
Thế giới 1 - Chương 29
Mà Liam cũng chẳng có ý muốn lấy mạng cô, chỉ không ngừng thì thào: “Tôi ghét cô, ghét cô, ghét cô, ghét cô…”
Người đàn ông tóc đen ngang vai, gương mặt góc cạnh, gò má cao, ngũ quan sắc bén mang vẻ xâm lược, đôi mắt hẹp dài, đầu mắt sắc nhọn, đuôi mắt xếch ngược, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc.
Tròng mắt đỏ sâu hoắm, đỏ đến mức bất thường, ánh lên thứ lạnh lùng không thuộc về nhân loại, tà mị đến rợn ngợp, tựa loài rắn độc luôn phùng mang phô nanh, cảnh báo tử thù.
Ấy vậy mà những lời trẻ con anh ấy thốt ra lúc này không hề khiến người ta an tâm, trái lại còn khiến anh ấy càng trở nên điên dại khó đoán.
Yến Vô Trăn lặng lẽ nhìn anh ấy, ánh mắt sau tròng kính lạnh băng như mặt hồ mùa đông đông cứng đến tận đáy. Dù dùng đến cách nào, cũng không thể lay động nổi một gợn sóng.
Liam bị sự thờ ơ ấy kí©h thí©ɧ, siết chặt bờ vai cô, ánh mắt dữ tợn tối tăm, giọng điệu mang theo sự lệch lạc và cố chấp: “Tôi nói là tôi ghét cô!”
Trong tiếng gằn chứa đầy bực bội và không cam lòng.
Liam chưa từng là kẻ lý trí, anh ấy có cảm xúc cuồn cuộn, suy nghĩ nhảy nhót, tình cảm biến hóa thất thường như một con quái vật hung hãn, lưỡi dao sắc bén, nguy hiểm, chẳng thể kiểm soát, không biết khi nào sẽ kéo cả anh ấy lẫn người bên cạnh rơi vào diệt vong.
Anh ấy không chịu nổi sự kìm hãm, không chịu để bị xã hội ràng buộc, cũng chẳng đời nào vì ai mà dừng bước. Người ta chỉ có thể run rẩy tránh né anh ấy, huống chi mơ tưởng đến gần.
Vậy mà giờ đây, Liam lại dễ dàng rơi vào sự thao túng của Yến Vô Trăn. Mà Yến Vô Trăn vẫn vẹn nguyên sự thanh sạch, cao cao tại thượng như một vị thần.
Nét mặt cô vĩnh viễn là sự tĩnh lặng lạnh nhạt, đôi mắt vĩnh viễn là sự hờ hững thăm thẳm, tựa một cỗ máy, một tảng đá, một con rối vô tri. Ánh nhìn cô dành cho anh ấy chẳng khác gì khi cô nhìn bất cứ đồ vật nào khác.
Dựa vào cái gì! Vì sao!
Vì sao anh ấy đã sa ngã tận cùng, mà Yến Vô Trăn vẫn an nhiên đứng ngoài, dửng dưng lãnh đạm?
Liam cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ tức giận!
Anh ấy muốn cô cũng phải bị xích xiềng cảm xúc trói buộc, muốn cô cũng phải vì anh ấy mà dao động.
Chỉ như vậy mới công bằng! Chỉ như vậy mới cân xứng chứ!
“Hãy nhìn tôi! Nhìn tôi đi!”
“Tôi muốn cô phải nhìn tôi!”
“Vì sao không nhìn tôi chứ…”
Anh ấy phát điên vì dáng vẻ lạnh lùng không lay chuyển kia.
Cuối cùng, Liam phẫn hận, hung hăng cắn mạnh vào má Yến Vô Trăn.
—
Trong văn phòng viện trưởng, Lương Liêu đặt sẵn kết giới cảm ứng. Giờ khắc này, anh chợt nhận ra có người đang đi về phía đó, chợt hiểu ra Yến Vô Trăn đã quay lại. Không kịp báo cho Giang Hoài Túc và Hứa Cố lập tức lao đi, nhưng cuối cùng anh vẫn trễ một bước.
Vừa đúng lúc đυ.ng phải Yến Vô Trăn, anh không kịp hãm lại, cả thân hình nặng nề xông thẳng về phía cô.
Biết rõ vóc dáng mình thô lớn, sợ làm cô bị thương, anh vội vàng dang tay ôm lấy cô vào lòng.
Yến Vô Trăn không hề nhỏ bé nhưng so với thân hình khổng lồ của Lương Liêu thì cô chỉ như một nhánh liễu mong manh. Vai rộng lưng dày của anh, chiều cao, cơ bắp, tất cả đều vượt cô ba bốn lần, tỉ lệ hoàn mỹ đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.
Do vừa rồi chạy gấp, làn da đồng hun của anh phủ một lớp mồ hôi mịn, tỏa ra hơi nóng phả vào không khí, bốc lên từng làn khói trắng.
Yến Vô Trăn ngẩng mặt lên đúng lúc, gương mặt tinh xảo như họa, đôi mắt đẹp đẽ nhưng hờ hững, sống mũi cao thẳng nâng cặp kính gọng vàng, khí chất thanh cao, cả thân hình trắng muốt trong bộ tây phục ôn nhuận mà lạnh lùng như một mỹ nhân cấm dục khiến bao kẻ sa đắm, khóc cầu xin mà chẳng được giữ cô lại.
Mùi hương lạnh lẽo và nồng nàn trên người cô dần tỏa ra, len lỏi vào tận đáy phổi, quyến rũ đến mê hồn.
Người đàn ông tóc đen ngang vai, gương mặt góc cạnh, gò má cao, ngũ quan sắc bén mang vẻ xâm lược, đôi mắt hẹp dài, đầu mắt sắc nhọn, đuôi mắt xếch ngược, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc.
Tròng mắt đỏ sâu hoắm, đỏ đến mức bất thường, ánh lên thứ lạnh lùng không thuộc về nhân loại, tà mị đến rợn ngợp, tựa loài rắn độc luôn phùng mang phô nanh, cảnh báo tử thù.
Ấy vậy mà những lời trẻ con anh ấy thốt ra lúc này không hề khiến người ta an tâm, trái lại còn khiến anh ấy càng trở nên điên dại khó đoán.
Yến Vô Trăn lặng lẽ nhìn anh ấy, ánh mắt sau tròng kính lạnh băng như mặt hồ mùa đông đông cứng đến tận đáy. Dù dùng đến cách nào, cũng không thể lay động nổi một gợn sóng.
Trong tiếng gằn chứa đầy bực bội và không cam lòng.
Liam chưa từng là kẻ lý trí, anh ấy có cảm xúc cuồn cuộn, suy nghĩ nhảy nhót, tình cảm biến hóa thất thường như một con quái vật hung hãn, lưỡi dao sắc bén, nguy hiểm, chẳng thể kiểm soát, không biết khi nào sẽ kéo cả anh ấy lẫn người bên cạnh rơi vào diệt vong.
Anh ấy không chịu nổi sự kìm hãm, không chịu để bị xã hội ràng buộc, cũng chẳng đời nào vì ai mà dừng bước. Người ta chỉ có thể run rẩy tránh né anh ấy, huống chi mơ tưởng đến gần.
Vậy mà giờ đây, Liam lại dễ dàng rơi vào sự thao túng của Yến Vô Trăn. Mà Yến Vô Trăn vẫn vẹn nguyên sự thanh sạch, cao cao tại thượng như một vị thần.
Dựa vào cái gì! Vì sao!
Vì sao anh ấy đã sa ngã tận cùng, mà Yến Vô Trăn vẫn an nhiên đứng ngoài, dửng dưng lãnh đạm?
Liam cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ tức giận!
Anh ấy muốn cô cũng phải bị xích xiềng cảm xúc trói buộc, muốn cô cũng phải vì anh ấy mà dao động.
Chỉ như vậy mới công bằng! Chỉ như vậy mới cân xứng chứ!
“Hãy nhìn tôi! Nhìn tôi đi!”
“Tôi muốn cô phải nhìn tôi!”
“Vì sao không nhìn tôi chứ…”
Anh ấy phát điên vì dáng vẻ lạnh lùng không lay chuyển kia.
Cuối cùng, Liam phẫn hận, hung hăng cắn mạnh vào má Yến Vô Trăn.
—
Trong văn phòng viện trưởng, Lương Liêu đặt sẵn kết giới cảm ứng. Giờ khắc này, anh chợt nhận ra có người đang đi về phía đó, chợt hiểu ra Yến Vô Trăn đã quay lại. Không kịp báo cho Giang Hoài Túc và Hứa Cố lập tức lao đi, nhưng cuối cùng anh vẫn trễ một bước.
Biết rõ vóc dáng mình thô lớn, sợ làm cô bị thương, anh vội vàng dang tay ôm lấy cô vào lòng.
Yến Vô Trăn không hề nhỏ bé nhưng so với thân hình khổng lồ của Lương Liêu thì cô chỉ như một nhánh liễu mong manh. Vai rộng lưng dày của anh, chiều cao, cơ bắp, tất cả đều vượt cô ba bốn lần, tỉ lệ hoàn mỹ đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.
Do vừa rồi chạy gấp, làn da đồng hun của anh phủ một lớp mồ hôi mịn, tỏa ra hơi nóng phả vào không khí, bốc lên từng làn khói trắng.
Yến Vô Trăn ngẩng mặt lên đúng lúc, gương mặt tinh xảo như họa, đôi mắt đẹp đẽ nhưng hờ hững, sống mũi cao thẳng nâng cặp kính gọng vàng, khí chất thanh cao, cả thân hình trắng muốt trong bộ tây phục ôn nhuận mà lạnh lùng như một mỹ nhân cấm dục khiến bao kẻ sa đắm, khóc cầu xin mà chẳng được giữ cô lại.
Mùi hương lạnh lẽo và nồng nàn trên người cô dần tỏa ra, len lỏi vào tận đáy phổi, quyến rũ đến mê hồn.
2
0
6 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
