TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Thế giới 1 - Chương 28

Liam nằm sõng soài trên nền, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu. Tóc mái trước trán rũ rượi, đường nét mày mắt sắc sảo, hốc mắt sâu hun hút, đôi lông mi dài lại vương từng giọt nước mắt trong suốt như kim cương, còn đôi mắt đỏ u ám quỷ dị thì loang loáng một tầng sương ướŧ áŧ yếu mềm.

Yến Vô Trăn nhìn thấy, khóe môi khẽ cong thành nụ cười lạnh, giọng cô vang lên như băng vỡ trên phiến đá xanh, mỏng manh nhưng kéo dài vô tận: “Thật đáng thương…”

Thanh âm ấy vừa như than thở vừa như xót xa. Cô đưa ngón tay khẽ vuốt qua đôi môi tái nhợt mất sạch huyết sắc của Liam. Anh ấy dõi mắt nhìn cô, rõ ràng nhếch nhác như một con thú bị đánh gãy xương, thế mà bất chợt lại nhe răng, nở một nụ cười quá trớn rồi hung hăng cắn phập lấy đầu ngón tay cô.

Lực đạo mạnh đến mức tưởng chừng có thể nghiến vỡ xương tay Yến Vô Trăn, nhưng cô còn nhanh hơn, bóp chặt lấy quai hàm anh ấy, ép anh ấy phải há miệng.

“Lúc nào cũng thích cắn người, đúng là một con rắn nhỏ chỉ biết phô nanh độc, sao chẳng bao giờ chịu nhớ lâu vậy.” Giọng cô thản nhiên, bàn tay gần như muốn nghiền nát xương hàm anh ấy.

“Ha…” Liam bật cười, nụ cười đầy phóng túng, dù cả người đau đớn quằn quại.

Yến Vô Trăn không hề nổi giận, tựa như cô chẳng hề có lấy một chút cảm xúc dao động nào. Mọi cử chỉ vẫn hoàn hảo, điềm đạm và tao nhã vô cùng.

Cô thản nhiên bẻ gãy hai cánh tay anh ấy, khóe môi hé một nét cười thanh đạm:

“Rắn nhỏ à, lần sau gặp lại, tôi chờ xem anh còn dám lè lưỡi liếʍ bậy nữa không.”

Những ngày tiếp đó, dưới bàn tay của Yến Vô Trăn, Liam sống không bằng chết.

Tên đàn ông tà mị ấy giống như một đứa trẻ chẳng biết che giấu, luôn bộc lộ cảm xúc đến tận cùng, khóc lóc thảm thiết, không ngừng kêu gào mình đau đớn.

Yến Vô Trăn cụp mắt hỏi: “Anh đau thật sao?”

Nghe vậy, Liam lại phá lên cười điên loạn. Tiếng cười của anh ấy vang vọng như tiếng đàn cello vỡ vụn, vừa trầm thấp mê hoặc, vừa the thé chói tai khiến người ta nổi gai ốc khắp mình.

Nhưng rồi, đột nhiên anh ấy lại im bặt. Nụ cười méo mó vụt tắt, gương mặt trở nên trống rỗng, anh ấy nghiêng đầu nhìn Yến Vô Trăn, đôi mắt đỏ thẫm đầy ngờ vực: “Sao cô không cười?”

Câu hỏi vô cùng lạc lõng, Yến Vô Trăn chẳng buồn đáp.

Không nhận được câu trả lời, Liam bỗng bình tĩnh lại. Anh ấy hiếm khi nào bình tĩnh như vậy, giống như một người đầu óc sáng suốt, thần trí rõ ràng, nét mặt vừa tập trung suy tư, vừa vô định ngơ ngác.

Những ngày sau đó, cho dù có bị Yến Vô Trăn đẩy xuống tận cùng vực thẳm, khóc lóc giãy giụa đến đâu thì cuối cùng Liam vẫn sẽ chìm vào trạng thái yên lặng ấy rồi kiên nhẫn truy vấn cô hết lần này đến lần khác: “Hôm nay cũng không cười sao? Hahahaha! Đấy, như vậy mới gọi là cười chứ.”

“Cô có khóc không? Ồ… Cô cũng chẳng khóc đâu nhỉ?”

“Cau mày thì sao? Hình như tôi chưa từng thấy cô cau mày với tôi thì phải?”

“Đôi mắt cô có vấn đề gì ư? Sao chẳng hề phản chiếu bóng hình của ai cả vậy?”



“Có phải mỗi sáng trước khi bước ra ngoài, cô đều đo lại độ cong của khóe môi để giữ nó giống hệt hôm qua không?”

Không biết từ lúc nào, những câu hỏi dần biến thành lời khẳng định, và cuối cùng chỉ còn đọng lại duy nhất một câu: “Tôi ghét cô.”

Ngày nào Liam cũng lặp đi lặp lại ba chữ ấy, cố chấp như một kẻ tự kỷ chìm trong ám ảnh, dồn hết ánh nhìn vào Yến Vô Trăn như thể chỉ cần không nhận được phản ứng thì anh ấy sẽ mãi mãi ngồi đó, nhai đi nhắc lại vô tận. Nhưng Yến Vô Trăn chưa từng một lần để tâm.

Cho đến một hôm, khi cô vừa bước xuống tầng hầm, Liam bỗng lao tới đè ngã cô xuống.

Tuy Yến Vô Trăn bị khống chế động tác nhưng tuyệt nhiên không phải không có sức phản kháng. Chỉ trong đáy mắt cô thoáng hiện ý nghĩ gì đó rồi lựa chọn không hành động.

2

0

4 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.