TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Thế giới 1 - Chương 13

Sống mũi thẳng thon, trên đó là cặp kính gọng vàng, gương mặt thản nhiên, nửa lười nhác nửa xa cách. Cô giống như một đóa hồng trắng kiêu sa mọc trên băng nguyên, thanh cao, lạnh lẽo, kiều diễm mà không mất đi nét sắc sảo.

Cao quý, tinh khiết, cách biệt thế tục, ở cô có một vẻ đẹp hoàn hảo đến mức không thể kháng cự, từng chi tiết đều toát ra sự tao nhã chói mắt.

Lương Liêu ngẩn ngơ, không dám nhìn lâu rồi nghe Yến Vô Trăn hỏi: “Thích bộ này không?”

Anh theo phản xạ muốn gật đầu nhưng chợt hiểu cô đang nói đến bộ vest đen cùng tai và đuôi chó anh đang mặc. Ý nghĩ ấy lập tức khiến anh càng bối rối, đứng ngượng ngùng tại chỗ chẳng biết phải làm gì.

“Hửm? Sao không sủa?” Yến Vô Trăn khẽ cào cào dưới cằm anh.

Trước đó, khi anh bước đi bằng hai chân, cô chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, nhờ vậy anh mới biết Tiểu Cửu vốn cũng có thể đi như người. Nhưng bây giờ Yến Vô Trăn lại bảo anh sủa, anh sợ làm sai nên đành phải gắng gượng “gâu gâu” mấy tiếng.

Trong căn phòng rộng thênh thang, tiếng sủa vang vọng rõ mồn một, lại mang theo chất giọng trầm thấp dày dặn của đàn ông, nghe từ tính đến lạ.

Hai gò má ngăm đen của Lương Liêu phút chốc đỏ bừng như sắp ứa máu.

“Ngoan lắm.” Yến Vô Trăn cong môi, khen anh bằng giọng dịu dàng. Cô vuốt ve đôi tai chó trên đầu anh, thản nhiên nói như đã sớm đoán trước: “Chị biết ngay là cưng sẽ thích cái này mà.”

Anh thích cái gì chứ!

Lương Liêu muốn phản bác nhưng tim lại đập loạn nhịp. Anh cảm thấy đôi tai chó kia hình như thật sự dính liền với mình, nếu không thì sao chỉ một cái chạm nhẹ của Yến Vô Trăn thôi đã khiến toàn thân anh run lên như có luồng điện chạy dọc sống lưng vậy.

“Reng reng reng…”

Tiếng chuông nội tuyến vang lên cắt ngang.

Yến Vô Trăn nghe máy rồi quay sang nói với anh: “Nhà ăn có sự cố, chị phải đi xem, em ở yên đây chờ chị nhé.”

Lương Liêu biết, chuyện này hoặc là do đồng đội của mình gây ra hoặc là do những đội khác trong phó bản làm ra, nhưng bất kể là ai thì anh cũng muốn đích thân đến đó xem.

Vì thế, anh cúi đầu cọ cọ vào người Yến Vô Trăn tỏ ra lưu luyến chẳng nỡ rời.

Yến Vô Trăn khẽ xoa sau gáy anh, bàn tay kẹp lấy những sợi tóc cứng thẳng, lực đạo không nặng không nhẹ: “Muốn đi cùng chị sao?”

Lương Liêu vùi mặt vào khoảng hương thanh nhã bên cần cổ cô, giọng nói chính mình cũng không nhận ra đã khàn khàn đi: “Gâu gâu.”

“Được thôi.” Yến Vô Trăn mỉm cười, giọng dẻo dai mang theo sự dung túng rồi lại hỏi: “Có muốn mang đồ chơi theo không?”

Cô lục trong chiếc hộp giấy đặt trên bàn, ban đầu rút ra một quả bóng nhựa nhưng thấy anh chỉ ngơ ngác nhìn, bèn đổi sang một chiếc xương gỗ, đưa đến bên môi anh, khẽ lắc lên lắc xuống ra hiệu cho anh ngậm lấy.

Lương Liêu: “…!”

Hiểu rõ dụng ý của Yến Vô Trăn, anh vội vàng giả vờ ngốc, né sang chỗ khác, chỉ biết tiếp tục cọ sát vào người cô, năn nỉ cô mau đưa mình đi theo.

Yến Vô Trăn không ép, khẽ nhếch môi: “Không còn thích đồ chơi nữa sao? Cũng đúng, bây giờ em đã là một con chó lớn xinh yêu rồi.”

Câu nói ấy làm Lương Liêu nhớ đến ánh nhìn nhẹ bẫng như gió của cô trong phòng tắm hôm đó khi cô lạnh lùng nói một câu khiến anh muốn chôn sống chính mình: “Đúng là lớn thật rồi, là một con chó lớn.” Tim anh như bị bóp nghẹt, vành tai lập tức đỏ bừng, đập loạn nhịp.

Mà Yến Vô Trăn vẫn tiếp tục căn dặn: “Đi theo chị thì nhớ đừng có chạy loạn, bằng không thì thêm một sợi xích vào cổ em, bất cứ lúc nào chị cũng có thể nắm nó trong tay.”

Người con gái đẹp đến mức ngôn từ nào cũng trở nên nghèo nàn chỉ khẽ gảy chiếc vòng tròn có gắn chuông nhỏ trên cổ anh: “Vừa khéo, thứ này vốn để treo dây dắt chó mà.”

Tiếng chuông leng keng giòn giã vang lên, trong đầu Lương Liêu lập tức hiện ra hình ảnh bản thân bị buộc dây xích, bị Yến Vô Trăn dắt đi khiến toàn thân anh nóng ran như thiêu đốt.

2

0

5 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.