TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chuyện Gì Đến Sẽ Đến. (2)

Nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, xe ngựa lại tiếp tục lên đường.

Di chuyển được một lúc ...

Một lãng nhân ngã lăn xuống khỏi lưng ngựa.

- Dừng lại!

Đám lãng nhân dừng lại kiểm tra. Gã đó đã chết, mặt mày tím tái, sùi bọt mép.

- Chết rồi.

Tên lãng nhân báo cáo vừa nhìn sang đồng bọn bên cạnh, cả hai đều giật mình kinh hãi. Chính xác hơn là cả hai đang kinh hãi nhìn nhau. Mắt họ đỏ ngầu, mặt mày cũng bắt đầu tím tái.

- Độc?

Vừa dứt lời, bọn chúng ôm cổ ngã xuống.

- Ư ...

Mặt mày và cơ thể đám lãng nhân chuyển sang màu đen sì, lần lượt ngã gục xuống.

Chỉ còn ba người đứng vững: Dương Đảng, một lãng nhân khác, và Kiếm Thiên Phong.

Ánh mắt hai người bọn chúng nhìn hắn, hắn hiểu ngay.

‘Bọn chúng đã hạ độc!’

Đây là điều mà ngay cả Kiếm Thiên Phong cũng không biết. Kiếp trước, Lâm Thu kể rằng đám lãng nhân bị tấn công từ bên ngoài và không tìm thấy xác. Không ngờ kẻ chủ mưu lại là chính Dương Đảng, hắn đã hạ độc vào thức ăn.

Có lẽ bọn chúng đã phi tang tất cả các xác chết để che giấu việc bọn chúng đã hạ độc.

- Sao ngươi không chết?

Dương Đảng nhìn Kiếm Thiên Phong chằm chằm với vẻ mặt kinh ngạc.

- Vì ta không ăn thịt khô ngươi đưa. Làm sao ta có thể ăn đồ ăn của kẻ mới gặp lần đầu?

Dù Kiếm Thiên Phong đã hồi quy và nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng vẫn có những chuyện không thể thay đổi. Giống như định mệnh tên đầu bếp bỏ độc vào cơm sẽ chết trong ngày hôm đó, cái chết của đám lãng nhân này cũng vậy.

Dù Kiếm Thiên Phong có cố gắng ngăn chặn những sát nghiệp không cần thiết, nhưng vẫn có những chuyện không thể tránh khỏi. Chuyện gì cần thay đổi sẽ thay đổi, chuyện gì phải đến sẽ đến.

Hai tên kia đồng loạt rút kiếm.

- Thà ngươi ăn miếng thịt khô đó rồi chết còn hơn.

Đúng lúc đó, một chuyện bất ngờ xảy ra.

- Phập!

Kiếm của Dương Đảng đâm xuyên qua lưng tên lãng nhân còn lại, xuyên thẳng qua ngực.

- Khặc!

Gã kia phun máu ngã gục.

Kiếm Thiên Phong lắc đầu, nói với Dương Đảng:

- Ngươi ngu ngốc sao? Phải để hắn đấu với ta trước rồi mới giết chứ. Ngươi có biết võ công của ta thế nào không?

- Tên này tính toán chi li, ích kỷ, chắc chắn sẽ không chịu ra tay trước. Nếu ta phải ra tay trước... thì thà giết hắn khi hắn đang mải mê đối phó với ngươi còn hơn.

Xem ra võ công của hai tên này ngang ngửa nhau.

- Đúng là cuộc đời đáng thương. Cứ sống mãi cái kiểu đâm sau lưng người khác như vậy, đến lượt ngươi thì sao tránh khỏi?

- Sau lưng ta sẽ không có ai cả, ngươi đừng lo.

- Kiếm được bao nhiêu tiền mà phải giết nhiều người như vậy?

- Làm được nhiều chuyện lắm. Uống rượu, mua vui...

- Chỉ vì vậy mà giết người sao? Oan hồn sẽ bám lấy ngươi, ngươi có gánh nổi không?

- Tên ngốc này, lo cho cái mạng của ngươi trước đi!

Hắn dám giết đồng bọn vì hắn có chỗ dựa.

Bốn người đàn ông xuất hiện. Ba người đeo mặt nạ, chỉ có tên cầm đầu là không đeo. Từ ánh mắt và dáng đi của bọn chúng, Kiếm Thiên Phong có thể thấy bọn chúng đều là cao thủ.

- Các vị đã đến.

Dương Đảng cung kính chào hỏi. Cử chỉ và lời nói cho thấy những kẻ vừa xuất hiện này chính là người đã thuê Dương Đảng.

Tên cầm đầu không đeo mặt nạ không thèm để ý đến Dương Đảng và Kiếm Thiên Phong. Hắn nhìn vào xe ngựa và quát:

- Ra đây! Trước khi ta thiêu rụi cái xe này.

Nữ tử và tiểu hài tử bước xuống xe với vẻ mặt sợ hãi.

- Các ngươi trốn kỹ thật, ta mất bao công sức mới tìm được.

Nàng ta van xin tên cầm đầu:

- Quyền võ nhân, xin hãy tha cho Dương nhi.

Có vẻ như nàng ta quen biết tên cầm đầu này. Tên được gọi là Quyền võ nhân kia giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được, nể tình xưa, ta sẽ tha cho nó.

Vừa lóe lên tia hy vọng trên khuôn mặt nàng, thì tên Quyền võ nhân lại lộ rõ bộ mặt thật.

- Ngươi nghĩ ta sẽ tha thật? Tiện nhân khốn kiếp này. Đáng lẽ ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta mới phải.

Quyền võ nhân cười lớn, nhạo báng nỗi đau của người mẹ.

Tiểu hài tử sợ hãi ôm chặt lấy nàng. Bị kẻ từng là thuộc hạ sỉ nhục, nàng cứng đờ người lại. Nhưng vì muốn cứu con, nàng ta lại van xin:

- Chỉ cần tha cho Dương nhi, ta sẽ trả cho ngươi gấp mười lần số tiền ngươi được nhận.

- Dù tiền là trên hết, nhưng cũng không quý hơn mạng sống. Phụ thân ngươi cũng đã bị bắt rồi. Mọi chuyện đã kết thúc.

Nghe tin phụ thân mình đã bị bắt, nàng ta thở dài đau đớn.

Lúc này, Quyền võ nhân mới chú ý đến Kiếm Thiên Phong.

Kiếm Thiên Phong vẫn đang mỉm cười vẫy tay với tiểu hài tử sắp khóc, giống như lần đầu gặp mặt.

Thấy hành động của Kiếm Thiên Phong không phù hợp với tình hình hiện tại, Quyền võ nhân hỏi Dương Đảng:

- Tên kia là ai? Không phải thuộc hạ của ngươi?

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kiếm Thiên Phong. Đặc biệt là ánh mắt của nàng đang ôm chặt tiểu hài tử, ánh mắt ấy chứa đựng hy vọng mong manh về một biến cố.

Kiếm Thiên Phong chậm rãi bước đến, chắn trước mặt nàng và tiểu hài tử.

- Ta là người được thuê để đưa hai người này đến nơi an toàn. Ta luôn đặt người cần bảo vệ ở phía sau lưng mình.

Đó là khoảnh khắc sợi dây hy vọng làm bằng tơ Thiên Tằm được đặt vào tay nữ nhân đang tuyệt vọng.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

2

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.