Chương 35
Mùa Hè Năm Nay Của Chúng Ta. (1)
Tin Kiếm Thiên Phong giết Ma Quân Chủ khiến Lý An kinh hãi, nàng chẳng bận tâm hắn làm thế nào, chỉ gặng hỏi:
- Sao công tử lại làm việc mạo hiểm như vậy?
Nàng dùng chữ “việc”, chứng tỏ cơn giận bừng bừng, đến mức chẳng còn nhận ra nàng đã lỡ lời.
- Đệ đệ chết thảm, chẳng lẽ Huyết Thiên Đao Ma tiền bối lại ngồi yên?
- Vậy thì công tử càng phải cố gắng tu luyện, đến mức lão cũng không dám động đến người.
- Dù bế quan ba mươi năm cũng chưa chắc đã địch nổi lão!
- Thì cứ thắng thôi. Lão ắt đã chết già rồi còn gì.
Thái độ dửng dưng của hắn khiến Lý An thở dài não nề.
- Kể từ khi công tử thay đổi … cuộc sống của thuộc hạ khổ sở gấp đôi.
- Ha ha. Vậy thì tốt quá, đỡ phải lo béo phì.
- Công tử!
Chẳng riêng gì Lý An, cả Ma Giáo cũng dậy sóng.
Tin tức này còn gây chấn động hơn cả việc đệ tử Huyết Thiên Đao Ma chết dưới tay hắn trước đó.
Trên đường đến Thiên Ma Điện theo lệnh phụ thân, hắn cảm nhận rõ sự thay đổi.
Ánh mắt mọi người nhìn hắn đã khác.
Trước đây, nhiều người đinh ninh đại ca mới là người kế vị. Nhưng giờ thì khác.
Khi hắn thắng tỷ võ, họ hò reo vang dội, ước nguyện săn bắn của hắn trở thành giai thoại. Khi hắn giết đệ tử Huyết Thiên Đao Ma, họ kinh ngạc trước lòng dũng cảm của hắn.
Và giờ, hắn đã giết Ma Quân Chủ.
Lý An kể rằng ai ai gặp nhau cũng bàn tán về hắn. Ma Quân Chủ vốn ngạo mạn, gây ra không ít rắc rối, nên việc hắn bị trừ khử khiến danh tiếng hắn lên như diều gặp gió.
Thậm chí có người còn đến chào hỏi hắn.
Dĩ nhiên, chẳng ai dám nói thẳng “xuất sắc” hay “làm tốt lắm”, bởi e ngại hậu hoạn từ Huyết Thiên Đao Ma.
Họ chỉ lặng lẽ đến, chắp tay vái chào, ánh mắt đầy kính trọng. Trong ánh mắt ấy, hắn thấy sự ủng hộ. Những kẻ đến chào hắn đều mong hắn trở thành tân Giáo Chủ.
Hắn đáp lễ từng người rồi mới tiến vào Thiên Ma Điện.
Phụ thân, Tổng Quân Sư Tư Mã Minh, và Huyết Thiên Đao Ma đang đợi hắn.
Sau khi hành lễ với phụ thân và Tư Mã Minh, hắn mới quay sang chào Huyết Thiên Đao Ma.
- Đã lâu không gặp, tiền bối.
- Công tử vẫn khỏe chứ?
Mặc dù sự việc nghiêm trọng, đệ đệ của lão bị giết, nhưng Huyết Thiên Đao Ma vẫn giữ được bình tĩnh.
Khí chất bá đạo, kỳ dị mà lão từng toát ra khi đến tìm hắn đã hoàn toàn biến mất. Chắc chắn lão không dám thể hiện trước mặt phụ thân.
- Chuyện lần này là như thế nào?
- Ta đã ghi chép mọi chi tiết trong báo cáo, người cứ xem là rõ.
- Ta muốn nghe chính miệng công tử nói.
Dù trước mặt phụ thân, Huyết Thiên Đao Ma vẫn điềm tĩnh nói những điều hắn muốn. Phụ thân và Tư Mã Minh dường như cho rằng đó là quyền của lão, nên không can thiệp.
- Sau khi điều tra, ta phát hiện đệ đệ của tiền bối phạm trọng tội. Trong quá trình bắt giữ, hắn định ám hại ta … Thành thật xin lỗi tiền bối.
- Không sao, nếu đệ đệ ta có tội thì phải chịu phạt. Nhưng ta không hiểu, dù bất tài, nhưng nó không đến nỗi ngu ngốc, dám tấn công công tử khi tội trạng đã rõ ràng.
Lão đoán rằng đệ đệ mình đã ngoan ngoãn chịu trói, rồi cầu cứu lão.
Còn Kiếm Thiên Phong đã ngăn chặn việc đó.
- Tại sao hắn lại làm vậy, ta cũng không rõ. Có lẽ hắn không cam tâm bị một kẻ trẻ tuổi như ta bắt giữ.
Huyết Thiên Đao Ma nhìn Kiếm Thiên Phong chằm chằm một lúc rồi nói:
- Trước khi đến đây, ta đã xem xét thi thể. Chỉ một nhát kiếm?
- Phải.
Hắn không kể chi tiết về cuộc chiến. Trong tình huống bất lợi, nói nhiều sai nhiều, tốt nhất là để lão tự tưởng tượng.
Dù sao, trước mặt phụ thân, lão cũng không dám tra hỏi kỹ càng. Dù bị đâm sau lưng hay lòng bàn chân, thì kẻ chết vẫn là kẻ yếu kém, đó là suy nghĩ cố hữu của đám người Ma Giáo.
- Võ công của công tử cao cường hơn ta tưởng.
- Chắc là nhờ phúc của phụ thân. Dù đang kích động, Ma Quân Chủ cũng khó lòng dốc hết sức lực khi đối đầu với ta.
- Ra là vậy.
Huyết Thiên Đao Ma mỉm cười nhẹ, tỏ vẻ cảm kích:
- Cảm ơn công tử đã thành thật. Ta thấy nhẹ nhõm hơn rồi.
Đệ tử bị giết, đệ đệ cũng chết, cơn giận của lão chắc chắn đã lên đến đỉnh điểm. Kiếm Thiên Phong và lão đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, vậy mà lão không hề để lộ chút phẫn nộ nào. Quả là người biết kiềm chế cảm xúc.
Trước khi rời Thiên Ma Điện, Huyết Thiên Đao Ma nhìn phụ thân.
Khi lão đến tìm hắn lần đầu, lão đã hai lần nói sẽ mang đầu Kiếm Thiên Phong đến gặp phụ thân. Điều đó chứng tỏ lão rất tự tin vào mối quan hệ với phụ thân.
Vậy thì lúc này, lão phải nói thế này chứ?
Giáo Chủ nỡ đối xử với Huyết Thiên Đao Ma như vậy sao? Nếu muốn bắt đệ đệ lão, lẽ ra người phải gọi lão đến giải quyết. Lão thật sự thất vọng, vô cùng thất vọng!
Nhưng trong mắt lão không hề có chút oán trách nào. Ánh mắt phụ thân nhìn lão cũng như mọi khi.
- Đi nghỉ ngơi đi, còn phải lo liệu tang lễ.
- Đa tạ Giáo Chủ quan tâm.
Huyết Thiên Đao Ma cung kính hành lễ rồi quay đi. Lão bước trên tấm thảm đỏ, không hề liếc nhìn Kiếm Thiên Phong.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
1
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
