Chương 34
Không Phải Ai Cũng Sống Vì Báo Thù. (2)
Ma Quân Chủ tươi cười đón Kiếm Thiên Phong.
- Điều tra xong rồi à?
- Vâng, nhờ Quân Chủ mà mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
- Nghĩ đến việc phải chia tay nhị công tử, ta thấy thật tiếc nuối.
Gã ta nói lời khách sáo, Kiếm Thiên Phong cũng đáp lại bằng lời khách sáo.
- Sau này khi công tử kế thừa ngôi vị Giáo Chủ, nhất định sẽ báo đáp ân tình của Giáo Chủ.
- Ta mới là người phải nói câu đó. Ta sẽ không quên ân huệ lần này của Ma Quân Chủ đâu.
Phải, hắn sẽ không bao giờ quên chuyện này. Tên tham lam đó đã chịu tổn thất nặng nề. Mất đi tâm phúc Cao Đảng, lại chính tay giao nộp chứng cứ. Nếu kê điều tra không phải là Kiếm Thiên Phong, thì kẻ đó đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Vậy thì chúng ta cạn chén.
Hắn rót rượu vừa mua vào chén đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
- Mời.
Kiếm Thiên Phong cụng ly với hắn rồi uống cạn. Với hắn, đây là chén rượu mừng, còn với Kiếm Thiên Phong, là chén rượu chia tay.
- Tại sao Quân Chủ lại làm vậy?
- Làm gì?
- Quân Chủ có khối tài sản tiêu cả đời cũng không hết, sao lại tham lam đến mức biến Ma Quân thành đám sát thủ giết thuê?
Sắc mặt Ma Quân Chủ sa sầm.
- Ngươi nên hỏi Cao Đảng mới đúng.
- Con rối thì biết gì?
- Ngươi đang nói gì vậy?
- Ta chỉ tò mò tâm can của Ma Quân Chủ thôi.
- Tâm can? Nhị công tử vừa nói tâm can. Là sao?
- Mà thôi. Trong cái tâm địa đen tối đó thì có gì chứ? Chỉ toàn là tham lam vô đáy.
- Thằng nhãi này, được nước làm tới ...
Ngay khi Ma Quân Chủ tức giận quát lên, kiếm của Thiên Phong đã rời khỏi vỏ.
- Xoẹt!
- Phập!
Một luồng kiếm quang lóe lên, kiếm của hắn đâm xuyên qua ngực Ma Quân Chủ. Ở khoảng cách gần, Kiếm Thiên Phong đã nắm bắt được nhịp thở của hắn, ra tay nhanh như chớp, hắn không kịp né tránh.
Đệ ngũ thức Phi Thiên Kiếm Pháp: Thương Thiên Thức.
Một trong bát thức nhanh như chớp của Phi Thiên Kiếm Pháp đã được thi triển.
Dù bị đâm xuyên tim nhưng gã vẫn chưa chết ngay.
Gã từ từ ngồi xuống, kiếm vẫn cắm trên ngực. Vẻ mặt ngơ ngác như không hiểu chuyện gì xảy ra. Rồi nhìn Kiếm Thiên Phong, ánh mắt vô hồn. Chỉ cần rút kiếm ra, gã sẽ chết.
Kiếm Thiên Phong bình tĩnh nói:
- Ma Quân Chủ Cổ Thiên Nhưỡng, ta bắt ngươi vì tội lạm dụng Ma Quân và hơn hai mươi tội danh giết người và chủ mưu giết người.
Ma Quân Chủ mới nhìn xuống thanh kiếm cắm trên ngực hắn.
- ... Đây không phải là ... bắt giữ ...
- Dù sao ngươi cũng bị xử tử, hãy chết như vậy cho những người còn sống. Xin lỗi vì đã đánh lén.
Kiếm Thiên Phong rút kiếm ra, Ma Quân Chủ tắt thở.
Kiếm Thiên Phong có thể dàn dựng thành một trận chiến ác liệt rồi giết gã, nhưng Kiếm Thiên Phong không làm vậy. Thà để người ta nghĩ hắn chết vì vận rủi còn hơn.
Kiếm Thiên Phong gọi tất cả Ma Quân và đặc phái viên Hoàng Thiên Các đến. Trừ Ma Quân nhất đại đang bị giam giữ, tất cả đều có mặt.
- Ma Quân Chủ đã phạm tội tày trời, chống đối khi bị bắt nên đã bị giết.
Giọng nói vang dội của hắn vang khắp đại sảnh.
Mọi người đều kinh hãi nhìn hắn và xác chết của Ma Quân Chủ. Không ai ngờ hắn lại dám giết Ma Quân Chủ.
Trong số những người kinh ngạc, có cả tam đại đệ tử Trương Hổ. Trong mắt gã lóe lên tia hân hoan khi nhìn xác Ma Quân Chủ. Gã đã báo thù cho bằng hữu gã.
Từ Đại Long cũng vậy. Hắn đã ghi nhớ thân phận của tất cả Ma Quân để báo thù cho sư huynh, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Kiếm Thiên Phong lập tức ra lệnh cho Từ Đại Long:
- Ngươi hãy bắt giữ toàn bộ Ma Quân nhất đại, giam vào đại lao, chính thức điều tra vụ án này.
- Vâng!
Rồi hắn ra lệnh cho Trương Hổ:
- Tam Đội trưởng Trương Hổ, ngươi hãy chỉ huy Ma Quân, trừ nhất đại, phối hợp với đặc phái viên Hoàng Thiên Các bắt giữ toàn bộ Ma Quân nhất đại! Ta đã được ủy quyền xử tử tại chỗ, lệnh này có hiệu lực tương đương với Giáo Chủ lệnh. Lập tức thi hành!
- Vâng, tuân lệnh.
Trương Hổ dẫn Ma Quân đi theo Từ Đại Long.
Khi Ma Quân Chủ còn sống, hắn ra lệnh bắt người này, giết người kia, giờ hắn đã chết, lòng trung thành duy trì bởi sự sợ hãi cũng sụp đổ như lâu đài cát.
Trương Hổ quay lại nhìn Kiếm Thiên Phong.
Chúng ta trao nhau nụ cười mỉm, chia sẻ cảm xúc lúc này.
‘Đa tạ công tử.’
‘Nhờ ngươi cả đấy.’
Sau khi bắt giữ toàn bộ Ma Quân nhất đại, Từ Đại Long trở về nơi chúng ta ở.
- Toàn bộ Ma Quân nhất đại đã bị bắt, phế võ công, giam vào đại lao. Sáu tên bị thương trong quá trình bắt giữ, nhưng không có ai chết.
- Làm tốt lắm.
Tuy mọi chuyện đã xong, nhưng Từ Đại Long vẫn còn lo lắng.
- Công tử thật sự đã giết Ma Quân Chủ.
- Nếu để hắn sống, nhiều người sẽ bị giết bịt đầu mối. Cả Trương Hổ, người gửi thư tố cáo, cũng sẽ bị giết. Những tam đại đệ tử bảo vệ hắn cũng sẽ bị liên lụy. Cả ngươi nữa.
- À, công tử đã nghĩ đến chuyện đó.
Từ Đại Long không giấu nổi sự xúc động.
- Công tử thật sự là người chính nghĩa.
- Chính nghĩa gì chứ! Ta chỉ tức giận vì bọn chúng phá hoại thứ ta sẽ được thừa kế thôi. Ta là kẻ ích kỷ. Đừng hiểu lầm.
Từ Đại Long im lặng nhìn hắn, rồi cúi đầu cung kính.
- Công tử vất vả rồi.
- Ngươi cũng vậy.
Vừa quay đi, Từ Đại Long lại nói:
- Dù sao thì ... ta vẫn mong công tử trở thành Giáo Chủ.
Kiếm Thiên Phong chợt nghĩ, có lẽ đó là lời khen ngợi cao nhất mà Từ Đại Long có thể dành cho ta.
Nói xong, hắn vội vã bỏ đi.
Kiếm Thiên Phong định đi theo, nhưng chợt nhìn thấy thứ gì đó, liền ngồi xuống giường. Chiếc giường mà xác con quạ từng nằm đó đã được thay ga mới tinh tươm. Chắc là Từ Đại Long đã thay trong lúc bận rộn.
Hắn đứng dậy nhìn ra cửa sổ, thấy Từ Đại Long đang bước qua sân luyện võ.
Hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ, gọi với:
- Lúc nãy sao ngươi không nhìn thẳng vào mắt ta mà nói câu đó?
Từ Đại Long bước nhanh hơn về phía cổng.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Kiếm Thiên Phong thấy con đường hắn phải đi. Có lẽ nhờ chuyện này mà hắn đã tiến gần hơn mục tiêu vài bước? Thiên Ma Điện trông hùng vĩ hơn thường lệ.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
2
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
