0 chữ
Chương 16
Chương 16
Mãi cho đến khi Thẩm Tinh Độ cũng bắt đầu gật gù ngáp dài, Nhạn Nam Phi mới từ tốn nói.
"Ta cùng với tiểu thư Thẩm Tinh Độ vừa gặp đã yêu, tâm đầu ý hợp, mong được cầu hôn tiểu thư. Không biết Thẩm đại nhân và phu nhân có ý thế nào?"
"Ai? Ngươi nói muốn cưới ai? Thẩm Tinh Độ? Không phải Thẩm Nguyệt Nga sao?"
Từ khi Nhạn Nam Phi bắt đầu giới thiệu bản thân, trong lòng Thẩm phu nhân đã đoán già đoán non rằng hắn có thể động lòng với khuê nữ mình, thậm chí còn nghĩ đến cách thoái hôn với Lục gia mà không gây mất hòa khí.
Nào ngờ người hắn muốn cưới lại là Thẩm Tinh Độ, cái đứa " tạp chủng" mà bà chán ghét nhất!
Chẳng lẽ nhà họ Nhạn không hề có tai mắt ở Kinh Thành? Thanh danh Thẩm Tinh Độ thối nát đến vậy, sao hắn lại chẳng nghe được chút nào?
Thế nhưng Nhạn Nam Phi chỉ mỉm cười lễ độ, nói.
"Thẩm phu nhân, bản tướng quân muốn cưới Thẩm Tinh Độ tiểu thư, không phải Thẩm Nguyệt Nga tiểu thư."
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Thẩm Nguyệt Nga xông vào, thẳng hướng về phía Nhạn Nam Phi kích động nói.
"Thẩm Tinh Độ không thể gả cho ngươi! Nàng hôm trước cả đêm không về, sáng sớm được tiều phu phát hiện trong rừng. Đến giờ còn hôn mê bất tỉnh! Hơn nữa, nàng đã đính hôn với biểu ca của bà con ta, cha mẹ đều đồng ý! Nàng nhất định phải đến Mương Châu! Không gả chính là bất trung bất tín!"
Nàng vừa nói, vừa thở hồng hộc, ánh mắt rực lửa. Thì ra nãy giờ nàng đã đứng ngoài nghe lén, ban đầu chỉ định xem thử vị Nhạn tướng quân được phụ mẫu kính nể có chuyện gì cần thương lượng, chẳng ngờ lại nghe được lai lịch của hắn rõ mồn một, là con trai của đương triều Tể tướng Nhạn Văn Viễn, hơn nữa còn là đại tướng quân lừng danh chiến tích.
Trong lòng nàng vốn đã nổi lên hảo cảm, nay lại biết hắn thân phận tôn quý, sao có thể không động tâm?
Thế mà... hắn lại nói muốn cưới Thẩm Tinh Độ!
Không! Nàng tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Thẩm Tinh Độ phải gả cho biểu ca ở Mương Châu – kẻ vừa già lại xấu, mới xứng với thân phận nàng ta!
Bao năm qua, Thẩm Nguyệt Nga luôn bị lu mờ dưới ánh hào quang của Thẩm Tinh Độ. Nay nàng đã cướp được ánh mắt phụ thân, đoạt được Lục Thiệu. Cuối cùng cũng có thể dẫm nát Thẩm Tinh Độ dưới chân. Sao có thể để nàng ta một bước lên mây, thành thê tử của đại tướng quân?
Vì thế, lời nói vừa ra khỏi miệng, Thẩm Nguyệt Nga lập tức ngẩng đầu nhìn Nhạn Nam Phi. Nào ngờ hắn vẫn ung dung, thần sắc chẳng hề dao động. Hắn còn nhàn nhã nhấc chén trà uống một ngụm, tiện tay đưa cho hồ ly trong ngực một miếng mứt, rồi dịu dàng vuốt ve đầu nó.
"Ta cùng với tiểu thư Thẩm Tinh Độ vừa gặp đã yêu, tâm đầu ý hợp, mong được cầu hôn tiểu thư. Không biết Thẩm đại nhân và phu nhân có ý thế nào?"
"Ai? Ngươi nói muốn cưới ai? Thẩm Tinh Độ? Không phải Thẩm Nguyệt Nga sao?"
Từ khi Nhạn Nam Phi bắt đầu giới thiệu bản thân, trong lòng Thẩm phu nhân đã đoán già đoán non rằng hắn có thể động lòng với khuê nữ mình, thậm chí còn nghĩ đến cách thoái hôn với Lục gia mà không gây mất hòa khí.
Nào ngờ người hắn muốn cưới lại là Thẩm Tinh Độ, cái đứa " tạp chủng" mà bà chán ghét nhất!
Chẳng lẽ nhà họ Nhạn không hề có tai mắt ở Kinh Thành? Thanh danh Thẩm Tinh Độ thối nát đến vậy, sao hắn lại chẳng nghe được chút nào?
Thế nhưng Nhạn Nam Phi chỉ mỉm cười lễ độ, nói.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Thẩm Nguyệt Nga xông vào, thẳng hướng về phía Nhạn Nam Phi kích động nói.
"Thẩm Tinh Độ không thể gả cho ngươi! Nàng hôm trước cả đêm không về, sáng sớm được tiều phu phát hiện trong rừng. Đến giờ còn hôn mê bất tỉnh! Hơn nữa, nàng đã đính hôn với biểu ca của bà con ta, cha mẹ đều đồng ý! Nàng nhất định phải đến Mương Châu! Không gả chính là bất trung bất tín!"
Nàng vừa nói, vừa thở hồng hộc, ánh mắt rực lửa. Thì ra nãy giờ nàng đã đứng ngoài nghe lén, ban đầu chỉ định xem thử vị Nhạn tướng quân được phụ mẫu kính nể có chuyện gì cần thương lượng, chẳng ngờ lại nghe được lai lịch của hắn rõ mồn một, là con trai của đương triều Tể tướng Nhạn Văn Viễn, hơn nữa còn là đại tướng quân lừng danh chiến tích.
Thế mà... hắn lại nói muốn cưới Thẩm Tinh Độ!
Không! Nàng tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Thẩm Tinh Độ phải gả cho biểu ca ở Mương Châu – kẻ vừa già lại xấu, mới xứng với thân phận nàng ta!
Bao năm qua, Thẩm Nguyệt Nga luôn bị lu mờ dưới ánh hào quang của Thẩm Tinh Độ. Nay nàng đã cướp được ánh mắt phụ thân, đoạt được Lục Thiệu. Cuối cùng cũng có thể dẫm nát Thẩm Tinh Độ dưới chân. Sao có thể để nàng ta một bước lên mây, thành thê tử của đại tướng quân?
Vì thế, lời nói vừa ra khỏi miệng, Thẩm Nguyệt Nga lập tức ngẩng đầu nhìn Nhạn Nam Phi. Nào ngờ hắn vẫn ung dung, thần sắc chẳng hề dao động. Hắn còn nhàn nhã nhấc chén trà uống một ngụm, tiện tay đưa cho hồ ly trong ngực một miếng mứt, rồi dịu dàng vuốt ve đầu nó.
7
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
