0 chữ
Chương 9
Chương 9
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của cha Ân, Ân Đường lộc cộc bước xuống cầu thang trên đôi giày cao gót xa lạ kia... hơn nữa còn có thể chạy nhón xuống được mới đáng nể!
Cha Ân chỉ biết lắc đầu. Trời dạo này oi nóng, ông vừa định nhắc con gái mang theo ô, vừa bước ra ban công thì nhìn thấy dưới lầu đỗ một chiếc SUV, không hẳn xa xỉ, nhưng cũng chẳng rẻ.
Rất nhanh, bóng dáng Ân Đường xuất hiện bên dưới. Chưa kịp gọi một tiếng, đã thấy con gái mở cửa xe ngồi vào.
Cuối cùng, chiếc xe phóng đi, để lại cha Ân còn sững sờ đứng đó.
"Nói là không yêu đương cơ mà..." Ông nắm chặt lan can, nghiến răng: "Con gái ta là cây cải trắng trong nhà, rốt cuộc bị con heo nào gặm mất rồi hả!"
"Chị không định lên chào ba sao?" Ngồi ở ghế phụ, Ân Đường nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
"Không cần."
Sau đó, Diệp Minh Sương khẽ liếc cô một cái, mới nói: "Tôi còn tưởng cô chỉ nói miệng thôi."
Ân Đường chớp chớp mắt, thoáng sững người, rồi lập tức mỉm cười tươi rói: "Không ngờ hôm nay em thật sự trang điểm tử tế chứ gì? Hơn nữa còn ngoài ý muốn là... đẹp đúng không?"
Diệp Minh Sương không phủ nhận.
Quả thật hôm nay Ân Đường ăn mặc không tồi. Cô nói sẽ không để mình mất mặt, và đúng là vậy. Dù phỏng vấn thất bại, chỉ riêng vẻ ngoài này thôi cũng đủ tự tin bước ra ngoài.
"Sao chị không nói gì thế?"
"Là do cô nói nhiều quá."
Ân Đường tỏ ra vô tội: "Đã khen thì phải nói rõ ra, không thì em làm sao biết chị thấy em xinh chứ."
"Tôi không có..."
"Hả? Hả? Hả?"
Diệp Minh Sương nhìn gương mặt rạng rỡ kia, thật lòng mà nói, cô không muốn khen. Nhưng... trả lời người khác cũng là phép lịch sự, đúng không?
"Hôm nay cô rất đẹp."
Nghe câu này từ miệng Diệp Minh Sương, Ân Đường suýt thì ngây người. Chị ấy thật sự khen cô xinh sao?
"Cảm ơn chị!" Đôi mắt cong cong như vầng trăng non, cười rực rỡ.
Diệp Minh Sương: "..."
Quả nhiên, không nên khen.
Gương mặt Ân Đường quá dễ đánh lừa người khác. Khuôn mặt nhỏ nhắn, còn chút ngây ngô, nụ cười tươi làm mắt híp lại, tóc ngắn lượn sóng bồng bềnh... Thêm nữa, cô còn gọi mình là "chị".
Thực ra, Diệp Minh Sương cũng không hiểu. Trước khi gặp Ân Đường, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cả hai ngồi trên cùng một chiếc xe, chuyện trò nhẹ nhàng như thế này.
Rõ ràng, thân phận hoán đổi từ nhỏ vốn nên khiến họ mang theo khoảng cách không thể xóa nhòa. Hoặc... chỉ bởi vì, cô gái này quá đơn thuần?
Nhưng nếu một ngày kia, Ân Đường tận mắt thấy thế lực và hào môn nhà họ Diệp thì sao? Đến lúc ấy, liệu sự phù hoa của thế tục có khiến cô thay đổi?
Ý nghĩ đó chỉ thoáng vụt qua, Diệp Minh Sương cũng không suy ngẫm thêm.
"Thực ra làm người mẫu kiếm tiền không nhanh đâu." Diệp Minh Sương bỗng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Ân Đường ngẩn ra: "Không thể nào, giới thời trang chẳng phải hái ra tiền sao?"
Hay là... ở thế giới này không giống với chỗ cô từng biết?
"Thứ đáng giá là lưu lượng, không phải bản thân người mẫu." Diệp Minh Sương nhíu mày: "Những người mẫu cô thường thấy nổi tiếng trên mạng, bản thân họ đã có độ nhận diện cao, nên mới đắt giá."
Với người như Ân Đường, cho dù có vượt qua vòng phỏng vấn, cũng không có nghĩa công việc này sẽ "kiếm tiền nhanh" thật sự.
Chỉ là, Diệp Minh Sương không ngờ được, sau khi nghe xong, Ân Đường lại chẳng chút do dự mà nói thẳng: "Vậy thì em sẽ trở thành đỉnh lưu là được chứ gì!"
Diệp Minh Sương: "?"
"Trở thành đỉnh lưu thì sẽ kiếm tiền nhanh đúng không?" Ân Đường mỉm cười.
Diệp Minh Sương: "..."
Cô nói quá thẳng, lại quá nghiêm túc, khiến Diệp Minh Sương không tài nào phản bác. Còn những lời có thể dội gáo nước lạnh, cô lại không nỡ nói ra. Đợi sau khi phỏng vấn xong, có lẽ Ân Đường sẽ vấp phải ít nhiều trở ngại thôi.
Nghĩ vậy, Diệp Minh Sương không nói thêm. Ân Đường thấy cô im lặng, trái lại càng cười vui vẻ: "Đợi em kiếm được tiền rồi, sẽ mời chị Diệp một bữa tiệc lớn nhé?"
Diệp Minh Sương suýt thì không giữ nổi vẻ lạnh lùng: "Ừ."
Thật sự, cô không giỏi đối phó kiểu tính cách nhiệt tình như vậy. Thật sự là không.
...
Không lâu sau, xe dừng lại trước Công ty Người Mẫu Trục Mộng.
"Đi đi, chúc cô may mắn." Diệp Minh Sương nói giọng thản nhiên.
Ân Đường thoáng khựng lại trong lúc tháo dây an toàn, nghe vậy thì lập tức biểu lộ vẻ tủi thân: "Chị không đi cùng em sao?"
"Tôi còn bận việc."
"Không đi thì sẽ không thấy được cảnh em vì chị mà nở mày nở mặt đâu nha!"
Nét mặt đã đủ đáng thương, nhưng lần này Diệp Minh Sương vẫn không lay động: "Đi đi."
"Được rồi." Ân Đường mở cửa bước xuống xe.
"Bye bye... À đúng rồi, hôm nay chị cũng rất xinh đẹp đấy."
Đang chuẩn bị khởi động xe, Diệp Minh Sương sững người quay đầu lại, bắt gặp nụ cười ngoan ngoãn kia.
Diệp Minh Sương: "Cảm ơn."
Khoảnh khắc đôi mắt cô vô thức co rút vì ngạc nhiên, Ân Đường đều nhìn thấy hết. Cô cong môi, dịu dàng nhắc nhở: "Chị lái xe chậm thôi nhé!"
Cuối cùng, chiếc xe dần đi xa trong tầm mắt.
Cha Ân chỉ biết lắc đầu. Trời dạo này oi nóng, ông vừa định nhắc con gái mang theo ô, vừa bước ra ban công thì nhìn thấy dưới lầu đỗ một chiếc SUV, không hẳn xa xỉ, nhưng cũng chẳng rẻ.
Rất nhanh, bóng dáng Ân Đường xuất hiện bên dưới. Chưa kịp gọi một tiếng, đã thấy con gái mở cửa xe ngồi vào.
Cuối cùng, chiếc xe phóng đi, để lại cha Ân còn sững sờ đứng đó.
"Nói là không yêu đương cơ mà..." Ông nắm chặt lan can, nghiến răng: "Con gái ta là cây cải trắng trong nhà, rốt cuộc bị con heo nào gặm mất rồi hả!"
"Chị không định lên chào ba sao?" Ngồi ở ghế phụ, Ân Đường nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
Sau đó, Diệp Minh Sương khẽ liếc cô một cái, mới nói: "Tôi còn tưởng cô chỉ nói miệng thôi."
Ân Đường chớp chớp mắt, thoáng sững người, rồi lập tức mỉm cười tươi rói: "Không ngờ hôm nay em thật sự trang điểm tử tế chứ gì? Hơn nữa còn ngoài ý muốn là... đẹp đúng không?"
Diệp Minh Sương không phủ nhận.
Quả thật hôm nay Ân Đường ăn mặc không tồi. Cô nói sẽ không để mình mất mặt, và đúng là vậy. Dù phỏng vấn thất bại, chỉ riêng vẻ ngoài này thôi cũng đủ tự tin bước ra ngoài.
"Sao chị không nói gì thế?"
"Là do cô nói nhiều quá."
Ân Đường tỏ ra vô tội: "Đã khen thì phải nói rõ ra, không thì em làm sao biết chị thấy em xinh chứ."
"Tôi không có..."
"Hả? Hả? Hả?"
Diệp Minh Sương nhìn gương mặt rạng rỡ kia, thật lòng mà nói, cô không muốn khen. Nhưng... trả lời người khác cũng là phép lịch sự, đúng không?
Nghe câu này từ miệng Diệp Minh Sương, Ân Đường suýt thì ngây người. Chị ấy thật sự khen cô xinh sao?
"Cảm ơn chị!" Đôi mắt cong cong như vầng trăng non, cười rực rỡ.
Diệp Minh Sương: "..."
Quả nhiên, không nên khen.
Gương mặt Ân Đường quá dễ đánh lừa người khác. Khuôn mặt nhỏ nhắn, còn chút ngây ngô, nụ cười tươi làm mắt híp lại, tóc ngắn lượn sóng bồng bềnh... Thêm nữa, cô còn gọi mình là "chị".
Thực ra, Diệp Minh Sương cũng không hiểu. Trước khi gặp Ân Đường, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày cả hai ngồi trên cùng một chiếc xe, chuyện trò nhẹ nhàng như thế này.
Rõ ràng, thân phận hoán đổi từ nhỏ vốn nên khiến họ mang theo khoảng cách không thể xóa nhòa. Hoặc... chỉ bởi vì, cô gái này quá đơn thuần?
Nhưng nếu một ngày kia, Ân Đường tận mắt thấy thế lực và hào môn nhà họ Diệp thì sao? Đến lúc ấy, liệu sự phù hoa của thế tục có khiến cô thay đổi?
"Thực ra làm người mẫu kiếm tiền không nhanh đâu." Diệp Minh Sương bỗng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.
Ân Đường ngẩn ra: "Không thể nào, giới thời trang chẳng phải hái ra tiền sao?"
Hay là... ở thế giới này không giống với chỗ cô từng biết?
"Thứ đáng giá là lưu lượng, không phải bản thân người mẫu." Diệp Minh Sương nhíu mày: "Những người mẫu cô thường thấy nổi tiếng trên mạng, bản thân họ đã có độ nhận diện cao, nên mới đắt giá."
Với người như Ân Đường, cho dù có vượt qua vòng phỏng vấn, cũng không có nghĩa công việc này sẽ "kiếm tiền nhanh" thật sự.
Chỉ là, Diệp Minh Sương không ngờ được, sau khi nghe xong, Ân Đường lại chẳng chút do dự mà nói thẳng: "Vậy thì em sẽ trở thành đỉnh lưu là được chứ gì!"
Diệp Minh Sương: "?"
"Trở thành đỉnh lưu thì sẽ kiếm tiền nhanh đúng không?" Ân Đường mỉm cười.
Diệp Minh Sương: "..."
Cô nói quá thẳng, lại quá nghiêm túc, khiến Diệp Minh Sương không tài nào phản bác. Còn những lời có thể dội gáo nước lạnh, cô lại không nỡ nói ra. Đợi sau khi phỏng vấn xong, có lẽ Ân Đường sẽ vấp phải ít nhiều trở ngại thôi.
Nghĩ vậy, Diệp Minh Sương không nói thêm. Ân Đường thấy cô im lặng, trái lại càng cười vui vẻ: "Đợi em kiếm được tiền rồi, sẽ mời chị Diệp một bữa tiệc lớn nhé?"
Diệp Minh Sương suýt thì không giữ nổi vẻ lạnh lùng: "Ừ."
Thật sự, cô không giỏi đối phó kiểu tính cách nhiệt tình như vậy. Thật sự là không.
...
Không lâu sau, xe dừng lại trước Công ty Người Mẫu Trục Mộng.
"Đi đi, chúc cô may mắn." Diệp Minh Sương nói giọng thản nhiên.
Ân Đường thoáng khựng lại trong lúc tháo dây an toàn, nghe vậy thì lập tức biểu lộ vẻ tủi thân: "Chị không đi cùng em sao?"
"Tôi còn bận việc."
"Không đi thì sẽ không thấy được cảnh em vì chị mà nở mày nở mặt đâu nha!"
Nét mặt đã đủ đáng thương, nhưng lần này Diệp Minh Sương vẫn không lay động: "Đi đi."
"Được rồi." Ân Đường mở cửa bước xuống xe.
"Bye bye... À đúng rồi, hôm nay chị cũng rất xinh đẹp đấy."
Đang chuẩn bị khởi động xe, Diệp Minh Sương sững người quay đầu lại, bắt gặp nụ cười ngoan ngoãn kia.
Diệp Minh Sương: "Cảm ơn."
Khoảnh khắc đôi mắt cô vô thức co rút vì ngạc nhiên, Ân Đường đều nhìn thấy hết. Cô cong môi, dịu dàng nhắc nhở: "Chị lái xe chậm thôi nhé!"
Cuối cùng, chiếc xe dần đi xa trong tầm mắt.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
