TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Ân Đường xoa xoa hai má hơi nhức vì cười quá nhiều, ánh mắt dõi theo hướng chiếc xe biến mất, hứng thú vô cùng.

Phản ứng lúng túng của Diệp tiểu thư thật sự... quá thú vị rồi.

"Tiếc ghê..."

Bởi vì, bản thân cô tuyệt đối không phải một con thỏ trắng ngây thơ.

Cô vỗ nhẹ lên mặt, vẻ tươi cười dần nhạt đi, thay vào đó là sự bình tĩnh. Ngẩng đầu lên, ngay trước mắt chính là công ty người mẫu nổi tiếng nhất thành phố Q: Trục Mộng.

Trong khi đó, Diệp Minh Sương ngồi trong xe vẫn chau mày. Cuối cùng, cô tấp xe vào lề đường, rút điện thoại ra.

Trong danh bạ tìm đến tên Trương Lệ, gửi đi một tin nhắn: [Cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ.]

Trương Lệ nhắn lại rất nhanh: "?"

"Cậu đang nói gì vậy, Diệp tiểu thư của tôi?"

[Cho dù không qua phỏng vấn, cũng đừng nói quá khó nghe.]

Trương Lệ tuy chưa hiểu ra sao, nhưng vẫn lĩnh hội được ý tứ, liền đáp ngay: "Yên tâm."

*

"Xin hỏi cô là Ân Đường tiểu thư phải không? Tổ trưởng Trương đã dặn, nếu cô đến thì trực tiếp lên tầng 7, phòng phỏng vấn đã có giáo viên chờ sẵn." Cô tiếp tân mỉm cười chỉ dẫn.

Ân Đường lễ phép: "Cảm ơn."

Nói xong, cô tự tin bước lên, đôi giày cao gót tám phân vang đều trên nền đá, vững vàng đi về phía thang máy.

Cô đã tra cứu qua, người có thể tới Chứ Mộng dự phỏng vấn, ít nhiều đều có tiếng tăm hoặc hậu thuẫn. Mà hôm nay, việc cô có mặt ở đây rõ ràng là nhờ Diệp Minh Sương dùng quan hệ mở đường.

"Phỏng vấn xong, phải mời chị ăn một bữa cơm mới được." Ân Đường khẽ nhếch môi, bước vào thang máy.

Trong lúc đó, Trương Lệ cũng tranh thủ giữa bộn bề công việc, mời hai đồng nghiệp cùng tham gia buổi phỏng vấn này.

Song, không phải ai cũng vui vẻ.

Thừa lúc phòng chưa có ai, một đồng nghiệp bực bội nói: "Lần này lại là nhân vật lớn nào đây? Tổ trưởng Trương ngày ngày kêu không có người, bây giờ có ứng viên tới lại chẳng chịu tự mình phỏng vấn, thế là sao?"

Một người khác thì mỉm cười hòa nhã: "Tổ trưởng vừa bảo tôi, một lát nữa cô ấy sẽ xuống."

Mọi người đều ngầm hiểu, có thể khiến Trương Lệ đích thân đến phỏng vấn, chắc chắn không chỉ nhờ thực lực, thì cũng phải có bối cảnh. Dẫu biết vậy, vẫn khó tránh chút khó chịu trong lòng.

Một người liếc đồng hồ: "Ứng viên mấy giờ đến? Trễ là có thể miễn phỏng vấn luôn chứ?"

"Còn 5 phút nữa."

Ngay khi ấy, tiếng gõ cửa vang lên. "Cốc, cốc."

Cửa khẽ mở ra một khe hở, cái đầu nhỏ thò vào: "Xin chào, cho hỏi đây có phải là phòng phỏng vấn không ạ?"

Hai người liếc nhìn nhau, đến rồi sao?

"Đúng vậy."

"Chào hai thầy cô, em là Ân Đường, ứng viên phỏng vấn hôm nay."

"Xin mời vào."

...

Khi Trương Lệ tất tả từ tầng làm việc của mình xuống, đã muộn mất một phút so với giờ hẹn phỏng vấn với Ân Đường.

Cô đẩy cửa vào, lập tức bắt gặp ba ánh mắt thẳng thừng dồn về phía mình.

"Xin lỗi... ờ, tôi đến trễ rồi sao?"

"Cũng chưa muộn."

Hai đồng nghiệp ngồi phỏng vấn lại mang vẻ mặt kỳ lạ, khiến Trương Lệ tim đập lỡ nhịp, vội cười gượng: "Sao thế? Phỏng vấn xong rồi à?"

"Mười phần thì cũng gần đủ rồi." Một giám khảo liếc xuống bảng đánh giá trong tay.

Thực ra, quy trình phỏng vấn người mẫu vốn không phức tạp. Điều kiện "phần cứng" bắt buộc phải qua cửa trước tiên: Chiều cao, nhan sắc, vóc dáng, khí chất... đều có tiêu chuẩn rõ ràng. Đợi khi đáp ứng đủ, giám khảo chuyên nghiệp mới đưa ra nhận định, rốt cuộc có tiềm chất làm người mẫu hay không.

Nhưng... nhanh vậy sao?

"Trưởng nhóm Trương, đây là bảng đánh giá." Hai đồng nghiệp đưa bảng điểm cho Trương Lệ.

Trương Lệ: "?"

Trời ạ, đừng toàn điểm liệt đấy nhé! Nếu không thì khó mà ăn nói với Diệp tiểu thư mất!

Nghĩ thế, cô nhận lấy... vừa nhìn, thì hoàn toàn choáng váng.

Đánh giá tổng hợp: S

Chiều cao: A

Vóc dáng: S

Khí chất: S

Kết quả phỏng vấn: Đạt

Đề xuất phát triển: Tạm thời chưa có

Trên cả tờ giấy kín đặc những dấu S lấp loáng. Mà trên bảng điểm của vị giám khảo thứ hai, cũng chẳng khác gì, toàn điểm cao chót vót.

"Hai người... đừng đùa tôi chứ..." Trương Lệ dở khóc dở cười. Đây là trò gì thế này?

"Trưởng nhóm Trương, chúng tôi không đùa đâu." Hai người đồng loạt khẳng định.

Trương Lệ: "?"

Bất giác, cô quay nhìn về phía cô gái đang đứng trước bàn phỏng vấn. Ăn mặc chỉnh tề, ngũ quan xuất sắc, ánh mắt sáng trong.

Chính là Ân Đường.

Đúng là trông đáng yêu thật. Nhưng... điểm S cho "khí chất"? S cho "vóc dáng"? Có hơi quá đà không vậy?

"Xin hỏi, có cần phỏng vấn lại lần nữa không?" Lúc này, Ân Đường cất tiếng.

Trúng ngay ý nghĩ trong đầu, Trương Lệ lập tức gật đầu: "Hay là... em đi vài bước cho tôi xem thử."

"Được ạ."

Thế là, cảnh tượng kế tiếp khiến Trương Lệ hoàn toàn sững sờ.

Chỉ sau vài bước, khí chất cô gái đã chuyển hẳn, ngẩng đầu lên, nụ cười nơi khóe môi bỗng hóa thành một kiểu cười chuẩn mực, đầy chuyên nghiệp.

Cô bước trên đôi giày cao gót mảnh mai, sải từng bước chắc chắn. Độ lắc của hông, độ đưa của tay, mỗi động tác đều chuẩn xác đến mức như có thước đo, không thừa không thiếu. Đôi mắt nhìn thẳng phía trước, không hề dao động bởi bất kỳ thứ gì.

2

0

2 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.