0 chữ
Chương 7
Chương 7
Nhà họ Ân sống ở một nơi cách trung tâm thành phố khá xa. Hai năm trước, cha Ân mua lại một chiếc xe tải cũ để tiện đi lại.
Buôn bán thịt heo của nhà Ân thực ra cũng không nhỏ. Ngoài sạp ở chợ thành phố, cha Ân thường xuyên chở thịt đến giao cho các nhà hàng. Ông quen biết với giám đốc lò mổ đã nhiều năm, ngày nào cũng lấy một chuyến thịt từ đó về rồi phân phát.
Cuộc sống ngày càng khấm khá, nhưng kể từ khi mẹ Ân ngã bệnh thì tất cả đều sụp đổ, chẳng còn gì như trước.
"Tiểu Đường, ba qua bệnh viện thăm mẹ con, bữa tối con tự lo nhé." Vừa về đến nhà, thu dọn dao thớt, cha Ân lau mồ hôi, nói rồi chuẩn bị đi ngay.
Mẹ Ân vẫn phải nằm viện theo dõi, ông không yên tâm, hằng ngày cứ xong việc là chạy đến bệnh viện.
Ân Đường gật đầu: "Vâng."
Tiếng cửa khép lại, Ân Đường liền mở chiếc laptop của mình. Vừa bật máy lên đã thấy mấy email mới gửi đến.
Đó là phản hồi từ những công ty mà "nguyên chủ" từng nộp hồ sơ xin việc. Thành tích học tập của nguyên chủ không tệ, lý lịch cũng sáng sủa, nên có không ít công ty gửi thư mời phỏng vấn.
Nhưng nhìn qua, những công ty đó chẳng thể giải quyết được cơn khủng hoảng trước mắt.
Khuôn mặt của "Ân Đường" rất ưa nhìn, tuổi lại mới hơn hai mươi... Nghĩ đến đó, cô lập tức nhớ tới nghề cũ của mình, giới giải trí.
Song, cô vẫn còn do dự.
Giải trí đúng là nơi kiếm tiền nhanh, nhưng không có hậu thuẫn, không có quan hệ, thì đó chẳng khác nào một hố sâu nuốt người.
Suy nghĩ một lúc, cô đành gạt bỏ ý định này.
Cuối cùng, Ân Đường lấy ra tấm danh thϊếp của Diệp Minh Sương. Không chần chừ nữa, cô bấm số gọi đi.
"Alo..." Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, giọng nói của Diệp Minh Sương vang lên.
Ân Đường chớp mắt, ngoan ngoãn cất lời: "Chị Diệp, chị đang bận không?"
"Cô không cần gọi tôi là chị, chúng ta bằng tuổi. Giờ cũng không quá bận, có chuyện gì sao?" Giọng đối phương lạnh nhạt, giống hệt ấn tượng buổi gặp đầu tiên.
Nhưng Ân Đường cứ cảm thấy, người phụ nữ đã chăm sóc cô khi cô say rượu... tuyệt đối không phải kiểu người "lạnh nhạt" đó.
"Chuyện là thế này, em muốn nhờ chị một việc..."
"Việc gì?"
Ân Đường hạ giọng, cẩn thận hỏi: "Chị có thể giới thiệu cho em một công việc không? Kiểu người mẫu ảnh ấy. Càng nhanh nhận được tiền càng tốt, tốt nhất là chụp xong có thể trả luôn..."
Giọng điệu dè dặt, khiến Diệp Minh Sương bên kia điện thoại ngẩn ra một lát. Bản thân cô vốn làm thiết kế thời trang, nhân mạch trong giới người mẫu đương nhiên có. Hơn nữa, với thân phận tiểu thư nhà họ Diệp, các mối quan hệ mà cô nắm giữ không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Chỉ là, cô không ngờ Ân Đường lại tìm đến mình.
"Trong thẻ ngân hàng đó có năm mươi vạn. Chắc đủ cho chi phí chữa bệnh của dì Ân rồi."
"Năm mươi vạn thì đủ, nhưng đó là tiền em vay của chị."
Giọng Diệp Minh Sương trầm xuống: "Quả nhiên bọn họ không nhận tiền của tôi... Nhưng tôi vốn không định bắt cô trả, cô có thể xem như chưa từng xảy ra."
"Không được đâu. Dù chị không đòi, ba mẹ em cũng sẽ không vui. Năm mươi vạn không phải số nhỏ, em không giấu nổi."
Nghe đến đây, Diệp Minh Sương nhíu chặt mày, tay cầm điện thoại cũng vô thức siết lại. Cô chỉ là... muốn nhà họ Ân đỡ vất vả hơn một chút. Nhưng việc bọn họ từ chối số tiền này, cũng chẳng nằm ngoài dự đoán.
"Em có làm khó chị không?" Trong điện thoại, giọng Ân Đường nhỏ dần: "Xin lỗi, em thật sự không biết còn có thể tìm ai giúp..."
"..." Bên kia im lặng một chốc, rồi mới hỏi: "Cô muốn làm người mẫu?"
"Em nghe nói công việc đó kiếm tiền nhanh. Còn mấy việc kiếm nhanh hơn em cũng nghĩ qua rồi... nhưng không được, vì chúng đều nằm trong Bộ luật Hình sự cả." Ân Đường khẽ đùa.
Diệp Minh Sương lạnh giọng: "Không được làm chuyện phạm pháp. Còn về người mẫu... tôi sẽ giúp cô liên hệ."
"Cảm ơn chị."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Ân Đường mỉm cười gác máy, quả nhiên, tìm đến Diệp Minh Sương là lựa chọn đúng.
"Giờ làm gì đây nhỉ..." Cô chạm vào cằm, thì thầm: "Viết giấy vay nợ thôi."
Nói xong, cô cầm bút viết vài hàng chữ vào cuốn sổ tay. Cuối cùng còn cẩn thận lục trong phòng cha Ân, lấy ra hộp mực in dấu vân tay, đóng hẳn dấu đỏ chót của mình vào.
Trong khi đó, tại một tòa văn phòng giữa nội thành, Diệp Minh Sương sau khi gác máy lại đưa tay đỡ trán. Chiếc bút trong tay phải không biết đặt vào đâu.
Ân Đường...
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Nhờ mình tìm việc? Chẳng lẽ cô ấy không định nhận lại thân phận ở nhà họ Diệp sao?
Mặc dù Diệp Minh Sương đã từng khuyên rằng nhà họ Diệp không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng trong lòng vẫn cho rằng Ân Đường sẽ không dễ dàng tin lời cô.
Cô gái có ánh mắt sáng ngời ấy...
Ngón tay cầm bút của Diệp Minh Sương hơi siết chặt. Sau đó, cô nhấc điện thoại bàn trong phòng làm việc, bấm số gọi đi.
Muốn tìm một công việc người mẫu... không khó.
Cướp đi cuộc đời của người khác, vậy thì phải trả lại theo cách này thôi. Chỉ là một công việc người mẫu mà thôi.
Buôn bán thịt heo của nhà Ân thực ra cũng không nhỏ. Ngoài sạp ở chợ thành phố, cha Ân thường xuyên chở thịt đến giao cho các nhà hàng. Ông quen biết với giám đốc lò mổ đã nhiều năm, ngày nào cũng lấy một chuyến thịt từ đó về rồi phân phát.
Cuộc sống ngày càng khấm khá, nhưng kể từ khi mẹ Ân ngã bệnh thì tất cả đều sụp đổ, chẳng còn gì như trước.
"Tiểu Đường, ba qua bệnh viện thăm mẹ con, bữa tối con tự lo nhé." Vừa về đến nhà, thu dọn dao thớt, cha Ân lau mồ hôi, nói rồi chuẩn bị đi ngay.
Mẹ Ân vẫn phải nằm viện theo dõi, ông không yên tâm, hằng ngày cứ xong việc là chạy đến bệnh viện.
Ân Đường gật đầu: "Vâng."
Tiếng cửa khép lại, Ân Đường liền mở chiếc laptop của mình. Vừa bật máy lên đã thấy mấy email mới gửi đến.
Nhưng nhìn qua, những công ty đó chẳng thể giải quyết được cơn khủng hoảng trước mắt.
Khuôn mặt của "Ân Đường" rất ưa nhìn, tuổi lại mới hơn hai mươi... Nghĩ đến đó, cô lập tức nhớ tới nghề cũ của mình, giới giải trí.
Song, cô vẫn còn do dự.
Giải trí đúng là nơi kiếm tiền nhanh, nhưng không có hậu thuẫn, không có quan hệ, thì đó chẳng khác nào một hố sâu nuốt người.
Suy nghĩ một lúc, cô đành gạt bỏ ý định này.
Cuối cùng, Ân Đường lấy ra tấm danh thϊếp của Diệp Minh Sương. Không chần chừ nữa, cô bấm số gọi đi.
"Alo..." Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy, giọng nói của Diệp Minh Sương vang lên.
"Cô không cần gọi tôi là chị, chúng ta bằng tuổi. Giờ cũng không quá bận, có chuyện gì sao?" Giọng đối phương lạnh nhạt, giống hệt ấn tượng buổi gặp đầu tiên.
Nhưng Ân Đường cứ cảm thấy, người phụ nữ đã chăm sóc cô khi cô say rượu... tuyệt đối không phải kiểu người "lạnh nhạt" đó.
"Chuyện là thế này, em muốn nhờ chị một việc..."
"Việc gì?"
Ân Đường hạ giọng, cẩn thận hỏi: "Chị có thể giới thiệu cho em một công việc không? Kiểu người mẫu ảnh ấy. Càng nhanh nhận được tiền càng tốt, tốt nhất là chụp xong có thể trả luôn..."
Giọng điệu dè dặt, khiến Diệp Minh Sương bên kia điện thoại ngẩn ra một lát. Bản thân cô vốn làm thiết kế thời trang, nhân mạch trong giới người mẫu đương nhiên có. Hơn nữa, với thân phận tiểu thư nhà họ Diệp, các mối quan hệ mà cô nắm giữ không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
"Trong thẻ ngân hàng đó có năm mươi vạn. Chắc đủ cho chi phí chữa bệnh của dì Ân rồi."
"Năm mươi vạn thì đủ, nhưng đó là tiền em vay của chị."
Giọng Diệp Minh Sương trầm xuống: "Quả nhiên bọn họ không nhận tiền của tôi... Nhưng tôi vốn không định bắt cô trả, cô có thể xem như chưa từng xảy ra."
"Không được đâu. Dù chị không đòi, ba mẹ em cũng sẽ không vui. Năm mươi vạn không phải số nhỏ, em không giấu nổi."
Nghe đến đây, Diệp Minh Sương nhíu chặt mày, tay cầm điện thoại cũng vô thức siết lại. Cô chỉ là... muốn nhà họ Ân đỡ vất vả hơn một chút. Nhưng việc bọn họ từ chối số tiền này, cũng chẳng nằm ngoài dự đoán.
"Em có làm khó chị không?" Trong điện thoại, giọng Ân Đường nhỏ dần: "Xin lỗi, em thật sự không biết còn có thể tìm ai giúp..."
"..." Bên kia im lặng một chốc, rồi mới hỏi: "Cô muốn làm người mẫu?"
"Em nghe nói công việc đó kiếm tiền nhanh. Còn mấy việc kiếm nhanh hơn em cũng nghĩ qua rồi... nhưng không được, vì chúng đều nằm trong Bộ luật Hình sự cả." Ân Đường khẽ đùa.
Diệp Minh Sương lạnh giọng: "Không được làm chuyện phạm pháp. Còn về người mẫu... tôi sẽ giúp cô liên hệ."
"Cảm ơn chị."
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Ân Đường mỉm cười gác máy, quả nhiên, tìm đến Diệp Minh Sương là lựa chọn đúng.
"Giờ làm gì đây nhỉ..." Cô chạm vào cằm, thì thầm: "Viết giấy vay nợ thôi."
Nói xong, cô cầm bút viết vài hàng chữ vào cuốn sổ tay. Cuối cùng còn cẩn thận lục trong phòng cha Ân, lấy ra hộp mực in dấu vân tay, đóng hẳn dấu đỏ chót của mình vào.
Trong khi đó, tại một tòa văn phòng giữa nội thành, Diệp Minh Sương sau khi gác máy lại đưa tay đỡ trán. Chiếc bút trong tay phải không biết đặt vào đâu.
Ân Đường...
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Nhờ mình tìm việc? Chẳng lẽ cô ấy không định nhận lại thân phận ở nhà họ Diệp sao?
Mặc dù Diệp Minh Sương đã từng khuyên rằng nhà họ Diệp không phải nơi tốt đẹp gì, nhưng trong lòng vẫn cho rằng Ân Đường sẽ không dễ dàng tin lời cô.
Cô gái có ánh mắt sáng ngời ấy...
Ngón tay cầm bút của Diệp Minh Sương hơi siết chặt. Sau đó, cô nhấc điện thoại bàn trong phòng làm việc, bấm số gọi đi.
Muốn tìm một công việc người mẫu... không khó.
Cướp đi cuộc đời của người khác, vậy thì phải trả lại theo cách này thôi. Chỉ là một công việc người mẫu mà thôi.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
