TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Quầy thịt heo lại trở về với sự yên ắng ban đầu.

Cha Ân cụp mắt, lặng lẽ dọn dẹp thớt dao trước mặt.

Nhưng im lặng không thể giải quyết được vấn đề.

"Ba, sao chuyện lớn như vậy mà con lại không biết gì?" Giọng Ân Đường vang lên sau lưng, phá tan bầu không khí nặng nề.

Từ sau khi luật sư nhà họ Diệp tìm đến, cha Ân đã trở nên ít nói hơn hẳn, rõ ràng trong lòng có điều gì lo nghĩ. Nhưng Ân Đường không ngờ, đến cả chuyện nghiêm trọng như thế này mà ông vẫn giấu cô.

"Không thuê được thì thôi." Cha Ân nói như thể chẳng hề quan tâm.

"Những sạp khác có bị tăng giá không?" Ân Đường hỏi.

"Tăng rồi, tăng hai trăm."

Người khác tăng hai trăm, nhà họ Ân bị đòi tăng hai nghìn, tên quản lý Lý kia đúng là không biết xấu hổ!

"Rõ ràng là nhằm vào nhà mình rồi..." Ân Đường bật cười khẽ.

Dù cô đang cười, nhưng nghe thấy tiếng cười đó, cha Ân lại có cảm giác bất an lạ lùng... Tuy vậy, ông không nghĩ nhiều, chỉ lẩm bẩm: "Bán thịt heo thôi mà, đâu chỉ có cái chợ này. Nó mà dọa được ba chắc?"

Nói thì nói vậy...

Nhưng thực tế thì đây là chợ đầu mối lớn nhất khu vực, lại nằm trong nội thành. Ngày xưa phải bỏ bao công sức mới xin được một suất thuê sạp tại đây.

Mà nhà họ Ân bây giờ thì... đang thiếu tiền. Mẹ Ân vẫn đang điều trị hoá trị, chi phí không hề nhỏ. Khoản tiết kiệm trong tay cha Ân chắc cũng gần cạn rồi. Nếu không tiếp tục bán thịt, thì nguồn thu nhập chính sẽ bị cắt đứt...

Xét theo hoàn cảnh hiện tại, số tiền năm mươi vạn mà Diệp Minh Sương đưa, đúng thật là than sưởi giữa mùa đông lạnh giá.

"Con đang nghĩ gì vậy? Nghĩ tới chuyện nhà họ Diệp à?" Cha Ân đột nhiên quay đầu lại, hỏi cô.

Ân Đường: "Không có..."

"Chuyện bên nhà họ Diệp, ba đã bàn với mẹ con rồi." Ông quay lại, nặng nề thở dài: "Cứ để con tự quyết. Con muốn nhận lại cũng được, không muốn thì thôi. Dù thế nào thì nhà họ Ân cũng không để con phải chịu đói chịu khổ."

Năm xưa bị tráo nhầm con, cha mẹ Ân cũng là người vô tội. Nếu nói có lỗi, thì là do nhân viên bệnh viện tắc trách khiến hai đứa trẻ bị đánh tráo thân phận.

Dù quá khứ thế nào, hiện thực là: Ân Đường đã là con gái của cha mẹ Ân suốt hơn hai mươi năm qua. Dù cuộc sống không dư giả, họ vẫn nâng niu cô như con gái ruột, yêu thương và bao bọc cô bằng tất cả những gì mình có.

"Vâng." Ân Đường mỉm cười.

Tới cuối cùng, cô vẫn không trả lời cha mình dứt khoát.

Trước khi nhìn rõ tình hình, cô tuyệt đối sẽ không vội vàng nhào vào nhà họ Diệp.

Với địa vị và thế lực của nhà họ Diệp, không thể nào đến giờ mới phát hiện ra Diệp Minh Sương không phải con ruột.

Rất có thể, ông Diệp đã biết từ lâu, chỉ là không thèm đi tìm cô mà thôi.

Nếu thực sự đã biết, nhưng lại chẳng buồn nhận lại cô suốt bao năm, thì cái gọi là "con gái ruột" trong mắt vị doanh nhân kia... e rằng chẳng đáng bao nhiêu.

Vậy nên câu hỏi đặt ra là: Tại sao bây giờ họ lại muốn cô nhận lại thân phận? Luật sư còn liên tục đến tìm, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

Tóm lại, chuyện nhà họ Diệp, cứ để đó đã.

Nghĩ đến đây, Ân Đường bật cười, nói với cha: "Ba à, hôm qua lúc con bán hàng, có một Omega rất xinh đẹp tới tìm con đó."

Quả nhiên, câu này vừa nói ra, tay cha Ân run lên một cái.

Xem ra, chuyện Diệp Minh Sương đến chợ tìm cô hôm qua, đã truyền đến tai ông rồi.

"Cô ấy chính là đại tiểu thư nhà họ Diệp." Ân Đường nói tiếp.

Cha Ân chỉ "ừm" một tiếng, ngập ngừng hỏi: "Cô ấy nói gì?"

"Cô ấy đưa cho con một cái thẻ ngân hàng, nói là đưa cho mẹ." Ân Đường móc từ túi ra chiếc thẻ, đưa cho cha.

Sắc mặt ông lập tức tối sầm lại: "Con nhận à?"

Ân Đường cười ngây thơ: "Không có đâu. Nhưng nhà mình đang thiếu tiền, nên con mượn tạm chút. Con còn viết giấy nợ đàng hoàng cơ mà."

"Con mượn bao nhiêu? Mau đem trả lại cho cô ấy!" Cha cô nghe xong đã bắt đầu sốt sắng.

Ân Đường bĩu môi: "Không được đâu. Trả rồi thì lấy gì trả tiền hóa trị cho mẹ?"

Một câu nói, khiến cha cô nghẹn lời.

"Ba đừng có mặt nặng mày nhẹ nữa mà!" Ân Đường mỉm cười, giọng dịu dàng trêu chọc: "Ba phải tin tưởng con gái ba chứ. Con đâu chỉ biết bán thịt heo đâu nha. Ba quên rồi à? Trước đây con còn từng được công ty lớn mời làm việc nữa đó. Chờ con đi làm rồi, số tiền đó con trả lại nhanh thôi!"

Cô cười khúc khích: "Chị Diệp còn nói, nể mặt ba mẹ mà không tính lãi cho con đó!"

Cha Ân cụp mắt, không nói gì. Nhưng thần sắc ông lộ rõ chút sững sờ.

Ân Đường thầm hiểu trong lòng ông đang nghĩ gì.

Nhưng hiện tại không phải lúc để để tâm đến cảm xúc cá nhân. Dù ca phẫu thuật của mẹ đã thành công, nhưng giai đoạn hóa trị sau đó mới là mấu chốt, không thể bỏ dở được.

Nếu nhà họ Ân còn có anh em họ hàng gì đó cũng đỡ, đằng này cha cô mồ côi, chẳng có ai thân thích gần gũi, muốn vay tiền thật sự rất khó.

Nghĩ đến đây, Ân Đường cũng không khỏi cảm khái, không ngờ chuyện đầu tiên cô phải lo sau khi xuyên vào thế giới này, lại là làm sao để... xoay tiền.

2

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.