0 chữ
Chương 21
Chương 21: Ngân Hà
Tiêu Vọng uống một mạch hết cả vò rượu mạnh.
Hắn uống rượu điên đến mức hung hãn thực sự, những huynh đệ tới kéo hắn đều bị hắn coi như kẻ địch mà đánh tới tấp. Kết quả là bây giờ trong phạm vi mấy trượng quanh hắn chẳng ai dám tới gần. Một mình hắn, thân trần như nhộng, ngồi xổm mã bộ dưới ánh trăng, thi thoảng còn phun ra một ngụm mùi rượu nồng nặc.
Đó là rượu trái cây do Từ nương tử ủ, nghe nói có mùi hương trái cây đậm đà, tuy là rượu trái cây nhưng lại là loại trăm năm ủ lâu, hiệu lực phát tác rất chậm.
Người thường uống say thường luôn miệng bảo rằng mình chưa say, giờ phút này Tiêu Vọng cũng thế. Hắn lẩm bẩm, líu ríu lầu bầu: “Ta chưa say… ai nói ta say…Ngọt Ngào bảo ta đứng ở đây… các ngươi đừng tới… mơ tưởng kéo ta đi…”
Cuối thu đêm lạnh, ánh trăng mờ mờ như sương.
Rõ ràng không có mưa, nhưng con đường nhỏ xuống núi lại hơi ẩm ướt và lầy lội. Tô Điềm bây giờ không có linh khí, thân thể cũng yếu, mềm mại như tiểu cô nương chưa từng ra khỏi cửa. Đi đường ban đêm, bước đi cũng lúc sâu lúc cạn, thỉnh thoảng giẫm phải rêu xanh trơn trượt lại suýt té. May mà cuối cùng vẫn giữ được thăng bằng, không bị ngã.
Chiếc đèn l*иg trong tay nàng cũng đung đưa theo nhịp bước chân, lúc sáng lúc tối, lay động xuống núi, trong mắt Tiêu Vọng đang say rượu thì trông như một cái bóng mờ chập chờn, giống như một con đại yêu quái mở trừng hai mắt đỏ ngầu.
Có yêu quái!
Hắn giữ thế mã bộ (tư thế ngựa?), không dám rời khỏi vòng tròn, nhưng khi thấy "yêu quái" lại gần, hắn liền bối rối. Khi ánh mắt đỏ kia càng lúc càng gần, Tiêu Vọng lao người về phía trước như chó dữ vồ mồi, giơ nắm đấm trực tiếp hướng về phía đầu Tô Điềm. Nhưng khi ngửi thấy mùi quen thuộc, hắn lập tức thu tay lại, chỉ là người đã nhào ra rồi thì không kịp dừng lại, hắn trực tiếp đè Tô Điềm ngã xuống đất.
Đầu óc hắn trống rỗng, ngơ ngác cúi đầu nhìn mũi chân của mình vẫn còn nằm trong vòng giới hạn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Quay đầu nhìn người nằm dưới thân, mềm như bông, chạm vào cảm thấy rất thoải mái.
Hắn cúi đầu xuống hít ngửi cẩn thận, đầu mũi vừa động vừa cọ, hơi hơi ướŧ áŧ.
Tô Điềm: “……”
Gáy nàng hơi đau, cảm giác hơi choáng váng.
Hơi thở nóng rực từ miệng mũi hắn phả lên người nàng, mang theo mùi rượu nồng nặc. Tô Điềm nghiêng đầu, duỗi tay đẩy hắn, nhưng tên này giống như một ngọn núi, với chút sức lực của nàng thì làm sao đẩy nổi. Cách đó không xa còn có vài yêu quái duỗi cổ ra hóng chuyện, Tô Điềm bèn gọi:
“Kéo lão đại các ngươi ra!”
Kết quả là mấy con yêu quái kia nhìn nhau, rồi “vèo” một cái tản đi, từng con chạy trốn nhanh như tên bắn, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Còn có đứa vừa chạy vừa hét:
“Lão đại, ngươi là lão đại, ngươi ngủ trước đi!”
Tô Điềm: “……”
Ai nói? Lại đây cho ta xem! Không đánh chết ngươi ta không mang họ Tô!
Chỉ một sơ ý, Tô Điềm đã học được cả mấy câu chửi ngoài miệng của Tiêu Vọng.
“Tiêu Vọng, tránh ra.” Tô Điềm lạnh giọng quát, duỗi tay chống vào ngực hắn, muốn ngăn hắn tiếp tục áp xuống. Khổ nỗi Tiêu Vọng không mặc áo, lòng bàn tay nàng chạm ngay vào da hắn, nhiệt độ nóng rực đến mức tay nàng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Rõ ràng đã là cuối thu, sương sớm, gió đêm lạnh buốt, vậy mà hắn trần trụi phần thân trên đứng cả đêm ngoài trời mà vẫn nóng đến như vậy. Đây là "hotdog" thật rồi...
“Ngọt Ngào…” Giọng hắn hiếm khi dịu dàng như vậy, gọi tên nàng mà gần như là thì thầm. Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến vành tai Tô Điềm đỏ ửng, còn hơi ngứa, cứ có cảm giác môi hắn cách tai nàng chỉ một sợi tóc.
Vốn nàng đã nghiêng đầu sang bên để tránh mặt đối mặt, nhưng lúc này tai bắt đầu nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Tô Điềm hơi nhíu mày, lại lần nữa dùng sức đẩy, khổ nỗi lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, vừa trượt xuống đã ấn trúng vết thương của hắn chưa hoàn toàn lành, chọc hắn khẽ rên một tiếng, giọng vừa bực vừa ủy khuất, là thứ âm thanh mà Tiêu Vọng khi tỉnh táo tuyệt đối không thể phát ra.
“Ngọt Ngào, đau mà!”
Tiếng rên ấy khiến tay Tô Điềm run lên, rồi trượt thêm mấy tấc, dừng lại trên bụng hắn. Cơ bụng hắn rắn chắc, từng khối rõ ràng. Tay sờ vào thấy cảm giác lạ kỳ, khiến mặt Tô Điềm lập tức đỏ bừng, nóng ran như muốn nổ tung.
“Tiêu Vọng, nghe lời, đứng lên trước đi, mặt đất lạnh lắm.” Tô Điềm cũng không dám cử động lung tung, nàng trơ mắt nhìn đối phương hoàn toàn đè xuống, ngực áp lên người nàng, vừa thẹn vừa giận. Ngón tay nàng khẽ động hai lần, liền tính toán hiện ra một chút bản thể để dọa cho Tiêu Vọng sợ mà lui ra.
Nào ngờ tay còn chưa kịp động, đã thấy Tiêu Vọng hít sâu một hơi, chóp mũi dán vào cổ nàng, lẩm bẩm: “Ngọt Ngào, người nàng thơm thật.”
Truyền thuyết nói chó không bỏ được thói ăn phân, lẽ nào đang ứng nghiệm ở chỗ nàng?
Vấn đề là nàng thật sự không phải cái mùi vị đó!
Hắn thích hương trên người nàng, có phải nghĩa là, cho dù nàng hiện ra bản thể, cũng không khiến hắn ghê tởm sao?
Tô Điềm có chút sụp đổ. Thân hình nàng so với Tiêu Vọng đúng là nhỏ nhắn mềm mại, giờ bị hắn đè lên thật sự kín kẽ, đến mức không thở nổi. Người ta nói trời sập thì lấy chăn đắp, mà lúc này ở chỗ nàng, Tiêu Vọng đè xuống thế này, cũng gần như là một cái chăn.
Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào mặt nàng, mùi rượu và nhiệt khí bao trùm quanh thân, khiến cái đầu vốn đã choáng váng của nàng càng thêm choáng váng. Cũng đúng lúc này, Tiêu Vọng bỗng nhiên bật cười, đôi mắt ánh lên một tia sáng mơ hồ. Mắt hắn vừa đen vừa sáng, như hắc diệu thạch được nước tẩy rửa, trong đó không có gì nhiều, chỉ có sự vui sướиɠ đến phát cuồng.
Như thể tìm được chỗ chơi vui, thấy rõ vị trí gương mặt nàng, Tiêu Vọng lập tức nhào tới, vươn lưỡi, liếʍ một cái lên mặt nàng.
Liếʍ một cái vẫn chưa đủ, đầu lưỡi hắn như cái bàn chải, gần như quét cả mặt nàng bằng nước miếng. Cảm giác này thật quá ghê tởm, đến mức trái tim vốn đang hơi rối loạn vì xấu hổ cũng lập tức tắt lịm, như hòn đá bốc mùi trong hố phân. Tô Điềm bị liếʍ cho đầy nước miếng trên mặt, gân xanh ở huyệt Thái Dương cũng giật giật liên hồi.
Cái đồ chết tiệt này đúng là một con chó!
Còn là một con chó ngu ngốc, ngờ nghệch hết chỗ nói.
Nhưng ngay lúc đó, hắn bỗng nhiên dùng một tay chống lên cơ thể, tay còn lại rất cẩn thận đặt lên ngực Tô Điềm, còn nhẹ nhàng bóp một cái. Bản năng giống đực, chẳng cần ai dạy cũng biết. Hắn mang vẻ mặt mơ màng muốn tiếp tục, kết quả là Tô Điềm nhân lúc có khe hở liền lăn người qua một bên. Hắn muốn chộp lấy nàng, nhưng vì say rượu nên chỉ thấy bóng người, không bắt được.
Tô Điềm nhân cơ hội bật dậy, đá một cú vào trán Tiêu Vọng, sau đó từ trong túi lấy ra một viên trân châu, ném ra ngoài. Hạt châu ấy vẽ một đường cong trong không trung, ngay lập tức Tiêu Vọng hóa thành nguyên hình, chân sau giẫm mạnh, lao đến nhặt hạt châu.
Ngọt Ngào từng hỏi bản thể của hắn là gì. Hắn không dám nói, sợ bị ghét bỏ. Nhưng lúc này uống say rồi lại có dũng khí, nghĩ đến Ngọt Ngào ở bên cạnh, hắn gom hết can đảm hóa thành nguyên hình, phóng ra để nhặt hạt châu. Nhưng trời tối như mực, lại say khướt, nên không nhặt được.
Hắn ỉu xìu cụp đuôi quay lại, cúi đầu ngồi xổm trước mặt Tô Điềm, chờ bị mắng.
“Ngọt Ngào, ư…”
Tô Điềm tròn mắt nhìn con quái vật khồng lồ trước mặt.
Cái con to như một ngọn núi nhỏ này, là… chó?
Nàng tiến lại gần, đến mức không thấy rõ toàn bộ hình dáng nó, bèn nhặt chiếc đèn l*иg còn chưa tắt lên, lui ra xa, giơ cao đèn l*иg, mới nhìn rõ được một chút.
Ừ thì, xét theo vẻ ngoài đúng là chó thật, đặc biệt là đôi mắt ngây ngốc kia, không phải chó ngốc thì là gì?
Nhưng mà, con chó nào lại to đến thế này à? Nàng thật sự chưa từng thấy bao giờ.
Đại cẩu Tiêu Vọng nấc lên một tiếng vì rượu, hắn cúi đầu lông xù xù thật to, hỏi: “Ngọt Ngào, nàng sợ không?”
Tô Điềm lắc đầu: “Không sợ.”
Con cẩu kia giống như nổi điên, một móng vuốt đã nhấc Tô Điềm lên đặt lêи đỉиɦ đầu, sau đó dưới chân như có gió, "vèo" một cái liền nhảy vọt lên không trung, còn hú lên "ngao ô ngao ô". Tô Điềm một tay xách theo đèn l*иg, tay kia thì bám chặt lấy lông cẩu trên đỉnh đầu hắn, chỉ sợ trời sập xuống.
“Lão đại lại nổi điên rồi.”
“Ông trời ơi, lão đại hóa hình, đây là đang chơi trò gì thế?”
“Không hổ là lão đại, cư nhiên to như vậy! Bỏ cả vốn liếng ra, biến thành bản thể để tán gái!”
Chu Hữu còn định đứng xem thêm một lúc, nhưng con quái vật khổng lồ kia trên trời đột nhiên nhìn về phía này, đôi mắt to như hai chiếc đèn l*иg, hơn nữa Tô Điềm trong tay còn cầm đèn l*иg, ba con mắt sống nhăn nhở. Ánh mắt hắn lại sắc như đao, lạnh như băng, khiến Chu Hữu run rẩy thụt lùi vào trong động phủ, miệng lầm bầm: “Nhìn cũng không cho nhìn, lão đại thật quá đáng.”
Hồ Tam u buồn lắc cây quạt, gió lạnh thổi ào ào, y lạnh nhạt nói: “Không ngờ lại thua vào tay tên to con quê mùa thô lỗ kia, aiz…”
Chờ không còn ai vây xem nữa, Tiêu Vọng lại bắt đầu giơ chân chạy loạn.
Hắn uống say nên vui vẻ, không có chỗ phát tiết, liền chạy khắp núi đồi, mấy ngày trước vừa mới dọn dẹp xong vườn rau cũng suýt bị hắn giẫm nát, may mà Tô Điềm bám chặt lông cẩu trên đầu hắn như nắm dây cương, mới giữ được nguyên vẹn mảnh rau xanh.
Tiêu Vọng đội Tô Điềm trên đầu mà chạy loạn khắp nơi, ban đầu Tô Điềm còn thấy bất đắc dĩ, gọi mấy tiếng mà chẳng ăn thua gì, sau cùng đành dùng lông cẩu dài buộc chặt đèn l*иg lại, bản thân cũng chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, nhìn phong cảnh non xanh nước biếc dưới chân, sương mù như điện xẹt qua người. Một lúc sau, Tiêu Vọng đã chạy tới chỗ kết giới Hắc Phong Sơn.
Tại kết giới có một bộ xương cốt, nhận ra điểm này, Tô Điềm lập tức thấy có gì đó không ổn.
“Gâu!” Hắn hạ xuống đất, chân trước duỗi thẳng, lưng cong lên, hướng về phía bộ xương cốt kia sủa "gâu gâu" hai tiếng.
Tô Điềm vội vàng đè đầu hắn lại: “Đừng làm loạn, đó là kết giới Hắc Phong Sơn.” Mọi người đều biết, kết giới có liên quan đến bộ xương kia.
Kết giới ngăn cản đám tu sĩ nhân loại, là điểm mấu chốt để yêu quái Hắc Phong Sơn sống yên ổn, không thể tùy tiện động vào!
Nhưng lời vừa dứt, đã thấy Tiêu Vọng "vèo" một cái nhảy ra ngoài, há mồm cắn lấy bộ xương, lập tức không nhả ra, còn dùng cả bốn chân để kéo về sau, hai tai cũng vì dùng sức mà dựng đứng cả lên.
Tô Điềm lập tức véo tai hắn: “Đừng làm loạn!”
Bộ xương lớn như vậy, mà giờ hình thể Tiêu Vọng cũng không nhỏ, cẩu say rượu nổi nghịch ngợm lên, Tô Điềm căn bản ngăn không nổi, nàng giơ tay bấm tay niệm chú, muốn dẫn thiên địa linh khí giội lên đầu hắn một chậu nước lạnh. Nhưng đã quá muộn, Tiêu Vọng đã tha được bộ xương to gần bằng chính mình lên, lén lút ngó nghiêng bốn phía, tìm chỗ để giấu.
“Ta…” Tô Điềm quả thực muốn chửi thề. Không trách đám yêu quái Hắc Phong Sơn ai cũng thích văng tục! Ngay cả nàng, một tiểu hoa yêu nhã nhặn lễ phép cũng suýt mắng má nó.
Bộ xương bị kéo lên như rút củ cải khỏi hố, may là chưa thấy phá hủy gì bên trong, Hắc Phong Sơn vẫn yên tĩnh, linh khí xung quanh không hề biến động, tựa như bộ xương đó chẳng liên quan gì tới kết giới. Tô Điềm nhìn Tiêu Vọng ngậm xương cốt chạy loạn khắp nơi, cuối cùng giấu bộ xương vào rừng phong, còn dùng lá đỏ che lại, rồi nhấc chân sau lên, tè một bãi đánh dấu.
Ha ha…
Như ngươi vậy mà dám nói ngươi thích ta? Bao nhiêu rung động vui mừng tích tụ trong lòng đều bị hắn giày xéo không còn, khi ấy mặt đỏ tai hồng tim đập loạn, hóa ra chỉ là một giấc mộng sai lệch.
“Huynh còn nhỏ, ngày sau hãy nói.”
Tiêu Vọng lại nhảy nhót thêm một lúc, chắc cũng mệt rồi. Hắn đội Tô Điềm trở về đỉnh núi, thân thể to lớn cứ muốn chen vào trong phòng ngủ cùng nàng. Tô Điềm liền lấy viên trân châu, dùng pháp quyết bao lấy khí tức rồi ném ra xa: “Nhặt không được thì đừng quay lại.”
Kết quả là Tiêu Vọng tung tăng đuổi theo…
Sau đó…
Liền không có sau đó.
Tô Điềm trở về phòng, mặt đầy bất đắc dĩ. Nàng mồ hôi đầm đìa, định rửa ráy rồi nằm lên giường nhưng thế nào cũng không ngủ được, liền lôi sổ nhỏ ra, lật tới trang có tên Lục La, ghi lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay.
Rõ ràng là giọng điệu bất đắc dĩ, nhưng chính nàng cũng không phát hiện, khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt mang theo ý cười.
Trước mặt tỷ muội từ ngàn vạn năm trước, Tô Điềm không giấu diếm tâm ý của mình, nàng nói: “Lục La, ta thấy ta có chút thích hắn. Ta thích người như vậy, cao to cường tráng, vuốt còn có cơ bụng, hahaha…”
Gần đây Lục La chắc đang bận luyện chế phân thân, vẫn chưa từng đáp lại, nhưng lần này, trang sách phủ dây leo xanh nhạt kia lại lần nữa phát sáng, một chiếc lá non vươn ra giao diện, nhẹ nhàng run rẩy hai cái trước mắt nàng. Lục La không hề bình luận gì về tình cảm của tỷ muội, chỉ khẽ hỏi: “Tô Điềm, có phải ngươi đã quên rất nhiều người và chuyện?”
“Đúng vậy, ta từng nói với ngươi mà. Giờ cũng chỉ lác đác nhớ lại được một ít, mới tỉnh lại thì chẳng nhớ gì cả.” Tô Điềm đáp.
“Thích…” Lục La lẩm bẩm phun ra hai chữ đó, sau đó im bặt, chiếc lá cũng rút về giữa trang sách.
“Lục La?”
Không có đáp lại, Tô Điềm chờ đến nôn nóng, nàng lo Lục La có phải gặp chuyện gì không.
Rất lâu sau, bên kia cuối cùng cũng có tiếng vọng lại.
“Tô Điềm, ngươi còn nhớ Ngân Hà không?”
“Ngân Hà là ai?” Trực giác mách bảo Tô Điềm rằng "Ngân Hà" trong miệng Lục La không phải là dải ngân hà trên trời, mà là một sinh linh.
“A, Ngân Hà là người ta thích, mà hắn đã chết rồi.” Lục La khẽ nói.
Chết từ ngàn vạn năm trước, hóa thành bụi đất, chẳng còn tồn tại trên thế gian.
Chưa bao giờ quên được, dù hắn chưa từng thuộc về ta.
Hắn uống rượu điên đến mức hung hãn thực sự, những huynh đệ tới kéo hắn đều bị hắn coi như kẻ địch mà đánh tới tấp. Kết quả là bây giờ trong phạm vi mấy trượng quanh hắn chẳng ai dám tới gần. Một mình hắn, thân trần như nhộng, ngồi xổm mã bộ dưới ánh trăng, thi thoảng còn phun ra một ngụm mùi rượu nồng nặc.
Đó là rượu trái cây do Từ nương tử ủ, nghe nói có mùi hương trái cây đậm đà, tuy là rượu trái cây nhưng lại là loại trăm năm ủ lâu, hiệu lực phát tác rất chậm.
Người thường uống say thường luôn miệng bảo rằng mình chưa say, giờ phút này Tiêu Vọng cũng thế. Hắn lẩm bẩm, líu ríu lầu bầu: “Ta chưa say… ai nói ta say…Ngọt Ngào bảo ta đứng ở đây… các ngươi đừng tới… mơ tưởng kéo ta đi…”
Rõ ràng không có mưa, nhưng con đường nhỏ xuống núi lại hơi ẩm ướt và lầy lội. Tô Điềm bây giờ không có linh khí, thân thể cũng yếu, mềm mại như tiểu cô nương chưa từng ra khỏi cửa. Đi đường ban đêm, bước đi cũng lúc sâu lúc cạn, thỉnh thoảng giẫm phải rêu xanh trơn trượt lại suýt té. May mà cuối cùng vẫn giữ được thăng bằng, không bị ngã.
Chiếc đèn l*иg trong tay nàng cũng đung đưa theo nhịp bước chân, lúc sáng lúc tối, lay động xuống núi, trong mắt Tiêu Vọng đang say rượu thì trông như một cái bóng mờ chập chờn, giống như một con đại yêu quái mở trừng hai mắt đỏ ngầu.
Có yêu quái!
Hắn giữ thế mã bộ (tư thế ngựa?), không dám rời khỏi vòng tròn, nhưng khi thấy "yêu quái" lại gần, hắn liền bối rối. Khi ánh mắt đỏ kia càng lúc càng gần, Tiêu Vọng lao người về phía trước như chó dữ vồ mồi, giơ nắm đấm trực tiếp hướng về phía đầu Tô Điềm. Nhưng khi ngửi thấy mùi quen thuộc, hắn lập tức thu tay lại, chỉ là người đã nhào ra rồi thì không kịp dừng lại, hắn trực tiếp đè Tô Điềm ngã xuống đất.
Quay đầu nhìn người nằm dưới thân, mềm như bông, chạm vào cảm thấy rất thoải mái.
Hắn cúi đầu xuống hít ngửi cẩn thận, đầu mũi vừa động vừa cọ, hơi hơi ướŧ áŧ.
Tô Điềm: “……”
Gáy nàng hơi đau, cảm giác hơi choáng váng.
Hơi thở nóng rực từ miệng mũi hắn phả lên người nàng, mang theo mùi rượu nồng nặc. Tô Điềm nghiêng đầu, duỗi tay đẩy hắn, nhưng tên này giống như một ngọn núi, với chút sức lực của nàng thì làm sao đẩy nổi. Cách đó không xa còn có vài yêu quái duỗi cổ ra hóng chuyện, Tô Điềm bèn gọi:
“Kéo lão đại các ngươi ra!”
Kết quả là mấy con yêu quái kia nhìn nhau, rồi “vèo” một cái tản đi, từng con chạy trốn nhanh như tên bắn, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Còn có đứa vừa chạy vừa hét:
Tô Điềm: “……”
Ai nói? Lại đây cho ta xem! Không đánh chết ngươi ta không mang họ Tô!
Chỉ một sơ ý, Tô Điềm đã học được cả mấy câu chửi ngoài miệng của Tiêu Vọng.
“Tiêu Vọng, tránh ra.” Tô Điềm lạnh giọng quát, duỗi tay chống vào ngực hắn, muốn ngăn hắn tiếp tục áp xuống. Khổ nỗi Tiêu Vọng không mặc áo, lòng bàn tay nàng chạm ngay vào da hắn, nhiệt độ nóng rực đến mức tay nàng cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Rõ ràng đã là cuối thu, sương sớm, gió đêm lạnh buốt, vậy mà hắn trần trụi phần thân trên đứng cả đêm ngoài trời mà vẫn nóng đến như vậy. Đây là "hotdog" thật rồi...
“Ngọt Ngào…” Giọng hắn hiếm khi dịu dàng như vậy, gọi tên nàng mà gần như là thì thầm. Hơi thở nóng rực phả vào tai khiến vành tai Tô Điềm đỏ ửng, còn hơi ngứa, cứ có cảm giác môi hắn cách tai nàng chỉ một sợi tóc.
Vốn nàng đã nghiêng đầu sang bên để tránh mặt đối mặt, nhưng lúc này tai bắt đầu nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
Tô Điềm hơi nhíu mày, lại lần nữa dùng sức đẩy, khổ nỗi lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, vừa trượt xuống đã ấn trúng vết thương của hắn chưa hoàn toàn lành, chọc hắn khẽ rên một tiếng, giọng vừa bực vừa ủy khuất, là thứ âm thanh mà Tiêu Vọng khi tỉnh táo tuyệt đối không thể phát ra.
“Ngọt Ngào, đau mà!”
Tiếng rên ấy khiến tay Tô Điềm run lên, rồi trượt thêm mấy tấc, dừng lại trên bụng hắn. Cơ bụng hắn rắn chắc, từng khối rõ ràng. Tay sờ vào thấy cảm giác lạ kỳ, khiến mặt Tô Điềm lập tức đỏ bừng, nóng ran như muốn nổ tung.
“Tiêu Vọng, nghe lời, đứng lên trước đi, mặt đất lạnh lắm.” Tô Điềm cũng không dám cử động lung tung, nàng trơ mắt nhìn đối phương hoàn toàn đè xuống, ngực áp lên người nàng, vừa thẹn vừa giận. Ngón tay nàng khẽ động hai lần, liền tính toán hiện ra một chút bản thể để dọa cho Tiêu Vọng sợ mà lui ra.
Nào ngờ tay còn chưa kịp động, đã thấy Tiêu Vọng hít sâu một hơi, chóp mũi dán vào cổ nàng, lẩm bẩm: “Ngọt Ngào, người nàng thơm thật.”
Truyền thuyết nói chó không bỏ được thói ăn phân, lẽ nào đang ứng nghiệm ở chỗ nàng?
Vấn đề là nàng thật sự không phải cái mùi vị đó!
Hắn thích hương trên người nàng, có phải nghĩa là, cho dù nàng hiện ra bản thể, cũng không khiến hắn ghê tởm sao?
Tô Điềm có chút sụp đổ. Thân hình nàng so với Tiêu Vọng đúng là nhỏ nhắn mềm mại, giờ bị hắn đè lên thật sự kín kẽ, đến mức không thở nổi. Người ta nói trời sập thì lấy chăn đắp, mà lúc này ở chỗ nàng, Tiêu Vọng đè xuống thế này, cũng gần như là một cái chăn.
Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào mặt nàng, mùi rượu và nhiệt khí bao trùm quanh thân, khiến cái đầu vốn đã choáng váng của nàng càng thêm choáng váng. Cũng đúng lúc này, Tiêu Vọng bỗng nhiên bật cười, đôi mắt ánh lên một tia sáng mơ hồ. Mắt hắn vừa đen vừa sáng, như hắc diệu thạch được nước tẩy rửa, trong đó không có gì nhiều, chỉ có sự vui sướиɠ đến phát cuồng.
Như thể tìm được chỗ chơi vui, thấy rõ vị trí gương mặt nàng, Tiêu Vọng lập tức nhào tới, vươn lưỡi, liếʍ một cái lên mặt nàng.
Liếʍ một cái vẫn chưa đủ, đầu lưỡi hắn như cái bàn chải, gần như quét cả mặt nàng bằng nước miếng. Cảm giác này thật quá ghê tởm, đến mức trái tim vốn đang hơi rối loạn vì xấu hổ cũng lập tức tắt lịm, như hòn đá bốc mùi trong hố phân. Tô Điềm bị liếʍ cho đầy nước miếng trên mặt, gân xanh ở huyệt Thái Dương cũng giật giật liên hồi.
Cái đồ chết tiệt này đúng là một con chó!
Còn là một con chó ngu ngốc, ngờ nghệch hết chỗ nói.
Nhưng ngay lúc đó, hắn bỗng nhiên dùng một tay chống lên cơ thể, tay còn lại rất cẩn thận đặt lên ngực Tô Điềm, còn nhẹ nhàng bóp một cái. Bản năng giống đực, chẳng cần ai dạy cũng biết. Hắn mang vẻ mặt mơ màng muốn tiếp tục, kết quả là Tô Điềm nhân lúc có khe hở liền lăn người qua một bên. Hắn muốn chộp lấy nàng, nhưng vì say rượu nên chỉ thấy bóng người, không bắt được.
Tô Điềm nhân cơ hội bật dậy, đá một cú vào trán Tiêu Vọng, sau đó từ trong túi lấy ra một viên trân châu, ném ra ngoài. Hạt châu ấy vẽ một đường cong trong không trung, ngay lập tức Tiêu Vọng hóa thành nguyên hình, chân sau giẫm mạnh, lao đến nhặt hạt châu.
Ngọt Ngào từng hỏi bản thể của hắn là gì. Hắn không dám nói, sợ bị ghét bỏ. Nhưng lúc này uống say rồi lại có dũng khí, nghĩ đến Ngọt Ngào ở bên cạnh, hắn gom hết can đảm hóa thành nguyên hình, phóng ra để nhặt hạt châu. Nhưng trời tối như mực, lại say khướt, nên không nhặt được.
Hắn ỉu xìu cụp đuôi quay lại, cúi đầu ngồi xổm trước mặt Tô Điềm, chờ bị mắng.
“Ngọt Ngào, ư…”
Tô Điềm tròn mắt nhìn con quái vật khồng lồ trước mặt.
Cái con to như một ngọn núi nhỏ này, là… chó?
Nàng tiến lại gần, đến mức không thấy rõ toàn bộ hình dáng nó, bèn nhặt chiếc đèn l*иg còn chưa tắt lên, lui ra xa, giơ cao đèn l*иg, mới nhìn rõ được một chút.
Ừ thì, xét theo vẻ ngoài đúng là chó thật, đặc biệt là đôi mắt ngây ngốc kia, không phải chó ngốc thì là gì?
Nhưng mà, con chó nào lại to đến thế này à? Nàng thật sự chưa từng thấy bao giờ.
Đại cẩu Tiêu Vọng nấc lên một tiếng vì rượu, hắn cúi đầu lông xù xù thật to, hỏi: “Ngọt Ngào, nàng sợ không?”
Tô Điềm lắc đầu: “Không sợ.”
Con cẩu kia giống như nổi điên, một móng vuốt đã nhấc Tô Điềm lên đặt lêи đỉиɦ đầu, sau đó dưới chân như có gió, "vèo" một cái liền nhảy vọt lên không trung, còn hú lên "ngao ô ngao ô". Tô Điềm một tay xách theo đèn l*иg, tay kia thì bám chặt lấy lông cẩu trên đỉnh đầu hắn, chỉ sợ trời sập xuống.
“Lão đại lại nổi điên rồi.”
“Ông trời ơi, lão đại hóa hình, đây là đang chơi trò gì thế?”
“Không hổ là lão đại, cư nhiên to như vậy! Bỏ cả vốn liếng ra, biến thành bản thể để tán gái!”
Chu Hữu còn định đứng xem thêm một lúc, nhưng con quái vật khổng lồ kia trên trời đột nhiên nhìn về phía này, đôi mắt to như hai chiếc đèn l*иg, hơn nữa Tô Điềm trong tay còn cầm đèn l*иg, ba con mắt sống nhăn nhở. Ánh mắt hắn lại sắc như đao, lạnh như băng, khiến Chu Hữu run rẩy thụt lùi vào trong động phủ, miệng lầm bầm: “Nhìn cũng không cho nhìn, lão đại thật quá đáng.”
Hồ Tam u buồn lắc cây quạt, gió lạnh thổi ào ào, y lạnh nhạt nói: “Không ngờ lại thua vào tay tên to con quê mùa thô lỗ kia, aiz…”
Chờ không còn ai vây xem nữa, Tiêu Vọng lại bắt đầu giơ chân chạy loạn.
Hắn uống say nên vui vẻ, không có chỗ phát tiết, liền chạy khắp núi đồi, mấy ngày trước vừa mới dọn dẹp xong vườn rau cũng suýt bị hắn giẫm nát, may mà Tô Điềm bám chặt lông cẩu trên đầu hắn như nắm dây cương, mới giữ được nguyên vẹn mảnh rau xanh.
Tiêu Vọng đội Tô Điềm trên đầu mà chạy loạn khắp nơi, ban đầu Tô Điềm còn thấy bất đắc dĩ, gọi mấy tiếng mà chẳng ăn thua gì, sau cùng đành dùng lông cẩu dài buộc chặt đèn l*иg lại, bản thân cũng chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, nhìn phong cảnh non xanh nước biếc dưới chân, sương mù như điện xẹt qua người. Một lúc sau, Tiêu Vọng đã chạy tới chỗ kết giới Hắc Phong Sơn.
Tại kết giới có một bộ xương cốt, nhận ra điểm này, Tô Điềm lập tức thấy có gì đó không ổn.
“Gâu!” Hắn hạ xuống đất, chân trước duỗi thẳng, lưng cong lên, hướng về phía bộ xương cốt kia sủa "gâu gâu" hai tiếng.
Tô Điềm vội vàng đè đầu hắn lại: “Đừng làm loạn, đó là kết giới Hắc Phong Sơn.” Mọi người đều biết, kết giới có liên quan đến bộ xương kia.
Kết giới ngăn cản đám tu sĩ nhân loại, là điểm mấu chốt để yêu quái Hắc Phong Sơn sống yên ổn, không thể tùy tiện động vào!
Nhưng lời vừa dứt, đã thấy Tiêu Vọng "vèo" một cái nhảy ra ngoài, há mồm cắn lấy bộ xương, lập tức không nhả ra, còn dùng cả bốn chân để kéo về sau, hai tai cũng vì dùng sức mà dựng đứng cả lên.
Tô Điềm lập tức véo tai hắn: “Đừng làm loạn!”
Bộ xương lớn như vậy, mà giờ hình thể Tiêu Vọng cũng không nhỏ, cẩu say rượu nổi nghịch ngợm lên, Tô Điềm căn bản ngăn không nổi, nàng giơ tay bấm tay niệm chú, muốn dẫn thiên địa linh khí giội lên đầu hắn một chậu nước lạnh. Nhưng đã quá muộn, Tiêu Vọng đã tha được bộ xương to gần bằng chính mình lên, lén lút ngó nghiêng bốn phía, tìm chỗ để giấu.
“Ta…” Tô Điềm quả thực muốn chửi thề. Không trách đám yêu quái Hắc Phong Sơn ai cũng thích văng tục! Ngay cả nàng, một tiểu hoa yêu nhã nhặn lễ phép cũng suýt mắng má nó.
Bộ xương bị kéo lên như rút củ cải khỏi hố, may là chưa thấy phá hủy gì bên trong, Hắc Phong Sơn vẫn yên tĩnh, linh khí xung quanh không hề biến động, tựa như bộ xương đó chẳng liên quan gì tới kết giới. Tô Điềm nhìn Tiêu Vọng ngậm xương cốt chạy loạn khắp nơi, cuối cùng giấu bộ xương vào rừng phong, còn dùng lá đỏ che lại, rồi nhấc chân sau lên, tè một bãi đánh dấu.
Ha ha…
Như ngươi vậy mà dám nói ngươi thích ta? Bao nhiêu rung động vui mừng tích tụ trong lòng đều bị hắn giày xéo không còn, khi ấy mặt đỏ tai hồng tim đập loạn, hóa ra chỉ là một giấc mộng sai lệch.
“Huynh còn nhỏ, ngày sau hãy nói.”
Tiêu Vọng lại nhảy nhót thêm một lúc, chắc cũng mệt rồi. Hắn đội Tô Điềm trở về đỉnh núi, thân thể to lớn cứ muốn chen vào trong phòng ngủ cùng nàng. Tô Điềm liền lấy viên trân châu, dùng pháp quyết bao lấy khí tức rồi ném ra xa: “Nhặt không được thì đừng quay lại.”
Kết quả là Tiêu Vọng tung tăng đuổi theo…
Sau đó…
Liền không có sau đó.
Tô Điềm trở về phòng, mặt đầy bất đắc dĩ. Nàng mồ hôi đầm đìa, định rửa ráy rồi nằm lên giường nhưng thế nào cũng không ngủ được, liền lôi sổ nhỏ ra, lật tới trang có tên Lục La, ghi lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay.
Rõ ràng là giọng điệu bất đắc dĩ, nhưng chính nàng cũng không phát hiện, khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt mang theo ý cười.
Trước mặt tỷ muội từ ngàn vạn năm trước, Tô Điềm không giấu diếm tâm ý của mình, nàng nói: “Lục La, ta thấy ta có chút thích hắn. Ta thích người như vậy, cao to cường tráng, vuốt còn có cơ bụng, hahaha…”
Gần đây Lục La chắc đang bận luyện chế phân thân, vẫn chưa từng đáp lại, nhưng lần này, trang sách phủ dây leo xanh nhạt kia lại lần nữa phát sáng, một chiếc lá non vươn ra giao diện, nhẹ nhàng run rẩy hai cái trước mắt nàng. Lục La không hề bình luận gì về tình cảm của tỷ muội, chỉ khẽ hỏi: “Tô Điềm, có phải ngươi đã quên rất nhiều người và chuyện?”
“Đúng vậy, ta từng nói với ngươi mà. Giờ cũng chỉ lác đác nhớ lại được một ít, mới tỉnh lại thì chẳng nhớ gì cả.” Tô Điềm đáp.
“Thích…” Lục La lẩm bẩm phun ra hai chữ đó, sau đó im bặt, chiếc lá cũng rút về giữa trang sách.
“Lục La?”
Không có đáp lại, Tô Điềm chờ đến nôn nóng, nàng lo Lục La có phải gặp chuyện gì không.
Rất lâu sau, bên kia cuối cùng cũng có tiếng vọng lại.
“Tô Điềm, ngươi còn nhớ Ngân Hà không?”
“Ngân Hà là ai?” Trực giác mách bảo Tô Điềm rằng "Ngân Hà" trong miệng Lục La không phải là dải ngân hà trên trời, mà là một sinh linh.
“A, Ngân Hà là người ta thích, mà hắn đã chết rồi.” Lục La khẽ nói.
Chết từ ngàn vạn năm trước, hóa thành bụi đất, chẳng còn tồn tại trên thế gian.
Chưa bao giờ quên được, dù hắn chưa từng thuộc về ta.
14
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
