TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: 18 năm

Thần phật đầy trời đều không ngửi ra mùi hương trên người nàng, vậy mà Tiêu Vọng lại có thể ngửi thấy.

Chuyện này thật sự sao? Hay là nàng hiểu sai rồi? Mấy ngày trước nàng có phơi ít hoa khô làm túi thơm mang theo bên người, hắn nói có thể là mùi hoa đó không? Khóe mắt Tô Điềm hơi giật, âm thầm suy đoán.

Tiêu Vọng cũng không phải loại người biết nhìn sắc mặt đoán ý, lúc này liền nói tiếp: “Thật đó, lúc đầu chỉ thấy có chút kỳ quái, thúi hoắc, nhưng ngửi lâu lại thấy rất thích.” Để chứng minh lời mình, Tiêu Vọng còn hít một hơi thật sâu.

“Ta……”

Ta cái gì mà ta! Thời viễn cổ ai có thể ngửi ra được mùi hương trên người nàng? Hay là Tiêu Vọng là hậu nhân của một người bạn cũ nào đó? Hẳn là có người có thể ngửi ra thật, chỉ là nàng nhất thời không nghĩ ra. Cái loại thiên phí lật tung gốc gác của nàng vẫn còn tồn tại sau mấy ngàn vạn năm như vậy thật sự tốt sao? Thật muốn tát cho hắn một cái, đưa tay bịt chặt lỗ mũi hắn luôn!

Tổ nãi nãi trong lòng gào thét, thế nhưng gương mặt nàng vẫn bình tĩnh, ngoài đôi mắt đen sẫm sâu thẳm thì không nhìn ra cảm xúc nào khác. Biểu cảm như vậy rơi vào mắt Tiêu Vọng, khiến hắn cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Tô Điềm im lặng không nói, đứng nguyên tại chỗ như đang có tâm sự. Tiêu Vọng cúi đầu nhìn nàng, hơi thấp thỏm hỏi: “Ngọt Ngào, muội nghĩ sao? Muội có nguyện ý cùng ta sinh con không?”

Tình yêu giữa yêu quái, đại khái chính là cùng nhau sinh con. Bởi vì thích nàng, nên muốn cùng nàng ăn cùng ngủ, sinh ra một đám hài tử chạy đầy đất, chính là đơn giản trực tiếp như vậy.

Cả đời sinh một đàn, chạy nhảy khắp nơi, rất đáng yêu. Trên đầu hắn có thể đội một đứa, lưng có thể cõng vài đứa, một tay còn có thể xách vài đứa, nghĩ thôi cũng thấy tràn đầy sức sống.

Tô Điềm đưa tay đỡ trán, nói nhỏ: “Ta muốn yên tĩnh một chút.”

Tưởng tượng ra cả một loạt cảnh hoa gió bay phấp phới, nàng cảm thấy tâm trạng có chút vi diệu. A phi, đang nghĩ cái gì thế!

Tô Điềm nói xong liền xoay người rời đi. Lúc này trời đã chạng vạng, ánh tà dương kéo dài bóng nàng, khúc khuỷu chuyển động trên đảo nhỏ phía trước. Tiêu Vọng nhắm mắt bám theo sau, chân trần giẫm lên bóng nàng, trong lòng nặng trĩu.

Nàng có ý gì? Là không muốn sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc Tô Điềm có lẽ không vui khi ở bên hắn, lưng Tiêu Vọng như không thể thẳng lên nổi, hắn ủ rũ đi theo sau nàng, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực. Trái tim không còn đập mạnh mẽ, chỉ còn lại những nhịp đau nhẹ nhàng mà dai dẳng.

Đây là nỗi đau hắn chưa từng trải qua, khác hẳn với đau đớn tay chân bị thương, rõ ràng chỉ là như có ai đó quệt nhẹ vào tim, nhưng lại có thể trong chớp mắt cướp đi hết dũng khí và ý chí chiến đấu của hắn.

Tính cách đơn giản ngay thẳng của Tiêu Vọng khiến hắn đối với chuyện thích hay không thích cũng hiểu rất đơn thuần, hắn đi theo sau Tô Điềm một lúc, rồi lấy hết can đảm bước nhanh vài bước chặn trước mặt nàng, nghiêm túc và chân hỏi: “Ngọt Ngào, muội thích kiểu nào? Ta đều có thể làm theo, được không?”

Muội không thích ta cũng không sao cả.

Muội thích kiểu nào, ta liền biến thành kiểu đó.

Muội thích thông minh, ta có thể đi đọc sách, học số học. Muội thích văn nhã, vậy thì về sau ta sẽ không bao giờ nói lời thô tục nữa. Thậm chí nếu muội không thích khuôn mặt ta, ta cũng sẽ nghĩ cách, biến nó thành gương mặt khác.

Hắn cao lớn đứng chắn trước mặt Tô Điềm, che khuất ánh tà dương sau núi xa, chắn cả làn gió lạnh trong khe núi, giống như một bức tường dày nặng.

“Muội thích kiểu nào, ta liền biến thành kiểu đó.” Đây không phải là lời ngọt ngào dễ nghe gì, nhưng lại khiến cả người Tô Điềm ngẩn ngơ. Nàng nghĩ, bất kể là trước khi ngủ say hay sau khi tỉnh lại, nàng đều chưa từng được ai thích như vậy. Trong ký ức hình như chỉ có một lần thổ lộ trong vô vọng rồi chết đi, mà ký ức đó, vừa nhớ lại, nghĩ đến cũng thấy không quan trọng nữa.

Tô Điềm có thể cảm nhận được đối phương đối với mình là yêu ghét rõ ràng. Nàng nguyện ý nói cho Tiêu Vọng cách trị liệu cho Huyền Hồng, cũng là bởi vì Huyền Hồng tuy trong lời nói có phần khıêυ khí©h, nhưng đối với nàng không có ác ý quá lớn, ít nhất là không có ý muốn hại đến tính mạng nàng.

Giờ phút này, Tiêu Vọng đứng trước mặt nàng, giống như một vầng thái dương chói lọi, sưởi ấm nội tâm nàng, làm rối loạn tinh thần nàng. Hơi thở nam tính mạnh mẽ ập đến trước mặt khiến nàng không biết phải dựa vào ai. Những lời hắn nói như một con dao mềm mại dễ dàng xuyên phá tâm phòng của nàng, mà lúc này, tất cả những gì Tiêu Vọng đã từng làm, đều mang theo sắc thái của một anh hùng.

Hắn cõng nàng, từng bước một đưa nàng trở về Hắc Phong Sơn.

Hắn ngồi xổm trên đất, muốn dưa nàng đi ngắm hồng diệp (lá đỏ) khắp núi.

Hắn mình đầy máu xuất hiện ở Thanh Vân Tông, muốn liều mạng với những tu sĩ nhân loại đó.

Chỉ một ngày trước đây thôi, nàng vẫn còn xem hắn là một đứa trẻ. Nhưng bây giờ, Tô Điềm đã hiểu rõ, nàng thật sự không thể tiếp tục xem hắn là một đứa trẻ. Hắn thích nàng, tình cảm mãnh liệt như lửa.

Dù nàng sinh ra vào ngàn vạn năm trước, nhưng trước khi ngủ say cũng chỉ mới mười mấy tuổi. Nói cho cùng, tuổi tác của hai người cũng không cách biệt quá xa.

Nàng cô đơn đã lâu như vậy, sau khi tỉnh giấc, đối mặt với thế giới ngàn vạn năm sau, tất cả với nàng đều mờ mịt, vô phương hướng và có phần u ám, cho đến khi gặp được hắn, gặp được bọn họ.

Tô Điềm suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu hỏi: “Vậy bản thể của huynh là gì?”

Nếu huynh thành thật khai báo rõ ràng chi tiết về bản thân, ta cũng sẽ không giấu giếm chính mình, mọi người cùng thẳng thắn nói chuyện, mới có thể biết được có phải thật sự có thể thử ở bên nhau, đúng không? Tuy nói mọi người đều có thể hóa hình, nhưng giống loài chênh lệch quá lớn, cũng thật sự rất xấu hổ.

Ai ngờ Tiêu Vọng lập tức đỏ bừng cả mặt, hắn ha hha cười gượng hai tiếng, nói: “Bản thể của ta không chút dọa người. Ngọt Ngào, muội không cần lo lắng, hơn nữa, hơn nữa…”

“Lúc ngủ ta tuyệt đối sẽ không biến về bản thể! Muội cứ yên tâm.” Hắn mặt mũi đỏ bừng nói, “Nếu không tin, tối nay thử xem liền biết, ta tuyệt đối không lừa muội, khẳng định sẽ không biến trở lại nguyên hình.”

Tô Điềm: “Ha ha.”

Nàng liếc xéo Tiêu Vọng một cái, duỗi tay đẩy hắn, nhưng đẩy không ra. Tô Điềm đưa ngón tay ra, giả vờ vẽ một vòng tròn trên mặt đất bên cạnh, nói: “Đứng chỗ đó.”

Tiêu Vọng không hiểu nguyên do, bước sang một bên, đứng vào vị trí Tô Điềm chỉ, hắn hỏi: “Đứng chỗ này làm gì?”

Tô Điềm giấu hai tay trong tay áo, chậm rì rì đi sát bên hắn, trong lòng thầm mắng một câu: “Đồ ngốc.”

Ngủ ngủ ngủ, ngoài ngủ ra, trong đầu huynh có thể nghĩ đến chuyện khác không vậy!

Tô Điềm trở lại đỉnh núi của mình, cùng lão Vương ăn tối. Nàng ngồi nghỉ ngơi một lát trên ghế bập bênh, đợi đến khi trăng lên thì vào phòng thắp đèn, tiếp tục làm chiếc áo choàng da sói kia.

Tính ra còn khoảng hai ngày nữa là có thể hoàn thành. Sau khi nghe Tiêu Vọng nói hết tâm sự trong lòng, khi Tô Điềm làm chiếc áo choàng da sói này, tâm trạng cũng có chút biến hóa, như thể có một tia cảm xúc theo kim chỉ thấm vào trong đó, dưới ánh đèn lay động, lòng nàng cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Từ trước đến nay nàng chỉ là tự dối mình, luôn cảm thấy giữa nàng và yêu quái nơi này tồn tại một ranh giới đỏ không thể vượt qua, khoảng cách đó là hàng ngàn vạn năm.

Nhưng khi đối phương nói ra những lời ấy, chạm vào sợi dây đàn huyền diệu trong lòng nàng, giai điệu nhẹ nhàng vang lên, nàng cũng không khỏi hơi động lòng. Khóe miệng Tô Điềm hơi cong lên, lại đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nàng hoảng hốt, cây kim bạc trong tay đâm trúng vào ngón tay.

“Ngọt Ngào, còn chưa ngủ sao?”

Giọng lão Vương truyền vào từ ngoài cửa, Tô Điềm buông kim chỉ, đáp: “Vẫn chưa.”

Nàng đứng dậy mở cửa cho lão Vương, liền thấy trong tay ông cầm một chiếc đèn l*иg màu đỏ, ông cắm đèn l*иg trên cửa, rồi bước vào phòng, nói: “Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ừm, nói đi.”

“Lúc chạng vạng có phải con đã vẽ một vòng tròn, bảo lão đại đứng vào đó không?” Lão Vương hỏi.

Tô Điềm ngẩn ra, sau đó đáp: “Đúng vậy!”

Lão Vương lập tức cười khổ: “Cái tên ngốc đó vẫn còn đứng y nguyên ở đó, các huynh đệ khuyên thế nào cũng không chịu đi. Giờ hắn còn say rượu, cởϊ áσ, chống đùi ngồi xổm một chỗ, sống chết cũng không chịu rời đi. Ngươi mau đi gọi hắn ra đi.”

Tô Điềm dở khóc dở cười: “Hắn còn ở đó à?”

Nàng cũng không vội đi ngay, mà hỏi: “Tiêu Vọng nói thích ta, muốn ở bên ta, nhưng ta hỏi bản thể của hắn là gì, hắn lại không chịu nói. Rốt cuộc hắn là cái gì?”

Lão Vương lui về phía cửa, đóng cửa phòng lại, cũng không vội trả lời, mà ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm rồi mới nói:

“Ta hiểu tâm tư này của ngươi, không biết người bên gối mình rốt cuộc là thứ gì, làm sao có thể yên tâm cho được.”

“Ta quen biết Tiêu Vọng đã mười mấy năm rồi.”

Lão Vương đặt chén trà xuống, cười kể một câu chuyện cũ.

Mười tám năm trước, nhà Trương Thúy Hoa ở bên cạnh có một con cɧó ©áϊ sinh ra bốn con cún con. Kết quả, ngày hôm sau, trong ổ lại dư ra một con cún nhỏ toàn thân đen tuyền, đang chui vào bú sữa.

Con chó mẹ kia đâu có ngốc, sao có thể không nhận ra con mình, suýt chút nữa đã cắn chết con cún đen kia. Lão Vương đi ngang qua nhìn thấy không đành lòng, liền nhặt con cún đó về nhà chăm sóc một thời gian. Sau đó, con cún đen bỏ đi, hắn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa. Không ngờ rằng, khi ông gặp khó khăn, con cún đen đó lại quay về.

“Ta là một lão thú y chuyên chữa bệnh cho dê bò. Khi đó, trong trấn có một tiểu yêu quái lén lút hại gia súc, ta không trị được, đắc tội với người ta, suýt nữa bị đá ném chết. Là nó đã cứu ta.”

“Mọi người đều gọi ta là Lão Vương, lúc ấy ta thấy nó đặc biệt, liền đặt cho nó một cái tên. ‘Tiêu Vọng’, nhưng chẳng phải vẫn là nghĩa ‘Tiểu Uông’ (*gâu gâu) thôi sao.” Lão Vương cười gượng hai tiếng, “Tiểu hắc cẩu đó, đánh nhau giành địa bàn cũng không phải dạng vừa. Ta cũng không biết nó làm thế nào mà càng lúc càng lớn, sau này hóa hình, liền trực tiếp trở thành một người trưởng thành, còn đặc biệt cao lớn cường tráng.”

Bởi vì muốn bảo vệ người khác, nên hắn liều mạng để bản thân trở nên mạnh mẽ.

“Nhưng thực tế thì, nếu tính theo tuổi yêu quái, hắn vẫn còn rất nhỏ, cũng không khác gì một đứa trẻ nhân loại còn chưa cai sữa. Hơn nữa, hắn vẫn chỉ là một con cẩu đen. Với thân phận như thế, làm sao có thể làm lão đại? Chắc chắn sẽ bị các huynh đệ cười nhạo.” Lão Vương nói đến đây, lại nhìn về phía Tô Điềm: “Chúng ta ai cũng nghĩ rằng rồng, phượng, kỳ lân, bạch hổ mới là loài mạnh mẽ. Một con cún nhỏ thì tính là gì? Hắn chắc chắn là sợ ngươi xem thường hắn, chứ không phải cố ý giấu ngươi.”

Tình yêu giữa nhân yêu vốn đã không được xem trọng, huống hồ hắn còn là một con cẩu yêu, loại yêu quái thường bị người ta ghét bỏ.

Tô Điềm bị tin tức này làm cho ngơ ngẩn, nhất thời không thể phản ứng kịp.

Tiêu Vọng là một con cẩu yêu?!

Hơn nữa… còn là một con cún chưa cai sữa…?!

Không được, nàng thật sự cần phải yên tĩnh một chút.

Trong Yêu tộc, cẩu yêu cũng được xem là chủng loài địa vị thấp hèn. Một con cẩu yêu vậy mà lại có thể nhận ra mùi hương của nàng. Nàng giấu được khắp trời thần Phật, lại không giấu nổi một con chó?

Con cẩu yêu này tuyệt đối không phải một con chó bình thường!

Nàng… phải đi gặp con cẩu yêu này một lần!

Nghĩ vậy, Tô Điềm đứng dậy, chào Lão Vương một tiếng, sau đó lấy chiếc đèn l*иg đỏ treo trước cửa, cầm theo đèn l*иg, từng bước tiến về phía nơi Tiêu Vọng đang đứng tấn.

7

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.