0 chữ
Chương 4
Chương 4: Thanh mai trúc mã
Dưới sân, một chiếc xe sang trọng vừa dừng lại, Mật Nhuyễn chạy đến thì thấy Mật Đắc Nguyên và Tu Nghiêu đang cạnh nhau.
Tu Nghiêu thoáng liếc về phía bóng dáng nhỏ bé đang chạy tới, váy hồng nhẹ lay động, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Trên môi cô, nụ cười lấp lánh như nắng đầu hạ.
Từ trong xe, người con trai bước ra với bộ đồ quân phục nghiêm cẩn nhưng đôi mắt lại chất đầy dịu dàng chỉ dành riêng cho cô.
Mật Nhuyễn không chút do dự chạy đưa l*иg chim cho người làm, sau đó chạy tới chỗ người con trai kia.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
Thẩm Ức Triền mở rộng vòng tay đón lấy cô gái nhỏ đang chạy đến, ôm cô trọn vào lòng.
Hai người không bận tâm ánh mắt của những người xung quanh, cả hai không chút dè dặt dành cho nhau yêu thương rõ rệt.
Thẩm Ức Triền là thiếu tướng mới lên gần đây nên công việc rất bận, hắn ta đã gần ba tháng rời khỏi thành phố X vì công việc cho nên Mật Nhuyễn rất nhớ hắn ta.
Mật Nhuyễn ngẩng đầu, cô giơ tay làm thủ ngữ hỏi hắn ta: “Anh Triền, lần này anh sẽ không đi nữa đúng không?”
Thẩm Ức Triền xoa đầu Mật Nhuyễn, ánh nhìn lấp lánh sự dịu dàng vô đối, hắn ta đáp: “Ừ, lần này sẽ không đi lâu thế nữa.”
Mật Nhuyễn mỉm cười rạng rỡ như hoa nở giữa sân nhà, ánh mắt sáng long lanh.
Mật Đắc Nguyên ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, hai người họ mới ngừng âu yếm nhau.
Thẩm Ức Triền nghiêng người chào Mật Đắc Nguyên, ánh mắt lướt sang Tu Nghiêu lặp tức sắc lạnh trong một khắc.
“Nhuyễn Nhuyễn, em ra sau vườn chơi với Tiểu Hồng Tử đi, một lát anh Triền đến chơi với em.”
Mật Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, cô quay người đi về hướng người làm sau đó cùng họ rời đi.
Tu Nghiêu khẽ rũ mắt, khóe môi nhếch lên.
“Tu Tổng, làm ngài đích thân tới đây, hẳn là có việc rất quan trọng.”
Thẩm Ức Triền lịch sự đứng trước mặt Tu Nghiêu, hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương không chút kiêng dè, như hai lưỡi dao mảnh chạm nhau trong im lặng.
Một người chính khí đoan chính, một người lãnh khốc u trầm.
Tu Nghiêu đầu hơi nghiêng, môi khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh và vô cảm chẳng mang theo bao nhiêu ý vị xã giao.
“Thiếu tướng Thẩm, cậu mới nhậm chức lại bôn ba vì công việc, đúng là có tâm khi chỉ vì tôi đến mà quay về.”
Thẩm Ức Triền bình tĩnh đáp: “Tu Tổng quá lời rồi, đây là trách nhiệm của người làm chính nghĩa.”
Tu Nghiêu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt sắc lạnh thoáng một tia hài hước: “Thế sao? Vậy lần này phiền thiếu tướng trợ giúp rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Dưới ánh mặt trời, ánh nắng chiếu lên vóc dáng cao lớn của hai người đàn ông, hai chiếc bóng đen trải dài trên nền đất, một chính một tà như ngầm chiến đấu.
~
Gió từ hướng hồ phía sau biệt phủ thổi tới, mang theo hương hoa nhài nồng hơn.
Mật Nhuyễn ngồi ở chiếc bàn trong chiếc đình nghỉ mát trong sân vườn, chiếc l*иg chim đặt trên bàn còn cô đang cẩn thận cho Tiểu Hồng Tử ăn.
Mật Nhuyễn ngồi yên lặng, ánh mắt dịu dàng chăm sóc chú chim hồng yến nhỏ bé.
Lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng rõ ràng hòa cùng tiếng xào xạc của lá cây trong gió.
Mật Nhuyễn khẽ ngoảnh đầu lại, ánh mắt trong veo lập tức đọng chút tò mò.
Một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra dưới ánh nắng dịu nhẹ, là Thẩm Ức Triền, vóc dáng cứng cỏi nhưng ánh mắt lại mềm mại khi nhìn cô.
Anh ta bước đến bên cạnh, giọng trầm ấm vang lên nhẹ nhàng: “Nhuyễn Nhuyễn, em lại lớn thêm rồi.”
Mật Nhuyễn mỉm cười, tay vẫn cẩn thận cho Tiểu Hồng Tử ăn, ánh mắt tràn đầy niềm vui khi được gặp anh ta.
“Nhuyễn Nhuyễn, nghe ba em nói, em không chịu uống thuốc?”
Mật Nhuyễn được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, một chút nỗi đau cũng chưa từng trải qua, được nuôi kỹ mà sức khỏe suy yếu, rất dễ bệnh, tính tình lại càng nhu nhược.
“Nhuyễn Nhuyễn, không nghe lời thì anh Triền sẽ không đến chơi với em nữa.”
Mật Nhuyễn lập tức ôm lấy cánh tay Thẩm Ức Triền, đôi mắt long lanh rất đáng thương khiến cho tâm Thẩm Ức Triền muốn cứng cũng không cứng nổi, liền mềm mỏng dỗ.
“Thế thì phải ngoan biết không?”
Mật Nhuyễn gật đầu ngoan ngoãn nhìn người làm đem thuốc lên, người làm thấy tiểu thư của họ mỗi lần không chịu uống thuốc chỉ cần được Thẩm Ức Triền dỗ vài câu sẽ lại ngoan thì vui vẻ.
Ai cũng nhìn ra tình cảm đặc biệt giữa hai người.
Uống thuốc xong, Mật Nhuyễn kéo tay Thẩm Ức Triền đứng dậy, lôi anh ta đi đâu đó.
Thẩm Ức Triền chỉ cười khẽ đi theo sau Mật Nhuyễn.
Người làm thấy thế cũng tự lui đi chừa không gian riêng tư cho bọn họ.
Bóng dáng hai người vừa khuất xa, từ phía sau xuất hiện thân hình lạnh lẽo.
Tu Nghiêu nhìn chiếc l*иg chim nằm trên bàn, chú chim hồng yến với bộ cánh đỏ hồng xinh đẹp thì tặc lưỡi.
Hắn bước tới cầm chiếc l*иg lên, ánh mắt chậm chạp nhìn con vật nhỏ trong l*иg.
Sẩm Thương và Sẩm Triều khẽ nhìn nhau, không rõ ý định của Tu Nghiêu nhưng đương nhiên không dám hỏi nhiều.
Tu Nghiêu thoáng liếc về phía bóng dáng nhỏ bé đang chạy tới, váy hồng nhẹ lay động, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm. Trên môi cô, nụ cười lấp lánh như nắng đầu hạ.
Từ trong xe, người con trai bước ra với bộ đồ quân phục nghiêm cẩn nhưng đôi mắt lại chất đầy dịu dàng chỉ dành riêng cho cô.
Mật Nhuyễn không chút do dự chạy đưa l*иg chim cho người làm, sau đó chạy tới chỗ người con trai kia.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
Thẩm Ức Triền mở rộng vòng tay đón lấy cô gái nhỏ đang chạy đến, ôm cô trọn vào lòng.
Hai người không bận tâm ánh mắt của những người xung quanh, cả hai không chút dè dặt dành cho nhau yêu thương rõ rệt.
Thẩm Ức Triền là thiếu tướng mới lên gần đây nên công việc rất bận, hắn ta đã gần ba tháng rời khỏi thành phố X vì công việc cho nên Mật Nhuyễn rất nhớ hắn ta.
Thẩm Ức Triền xoa đầu Mật Nhuyễn, ánh nhìn lấp lánh sự dịu dàng vô đối, hắn ta đáp: “Ừ, lần này sẽ không đi lâu thế nữa.”
Mật Nhuyễn mỉm cười rạng rỡ như hoa nở giữa sân nhà, ánh mắt sáng long lanh.
Mật Đắc Nguyên ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, hai người họ mới ngừng âu yếm nhau.
Thẩm Ức Triền nghiêng người chào Mật Đắc Nguyên, ánh mắt lướt sang Tu Nghiêu lặp tức sắc lạnh trong một khắc.
“Nhuyễn Nhuyễn, em ra sau vườn chơi với Tiểu Hồng Tử đi, một lát anh Triền đến chơi với em.”
Mật Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, cô quay người đi về hướng người làm sau đó cùng họ rời đi.
Tu Nghiêu khẽ rũ mắt, khóe môi nhếch lên.
“Tu Tổng, làm ngài đích thân tới đây, hẳn là có việc rất quan trọng.”
Một người chính khí đoan chính, một người lãnh khốc u trầm.
Tu Nghiêu đầu hơi nghiêng, môi khẽ mỉm cười, một nụ cười lạnh và vô cảm chẳng mang theo bao nhiêu ý vị xã giao.
“Thiếu tướng Thẩm, cậu mới nhậm chức lại bôn ba vì công việc, đúng là có tâm khi chỉ vì tôi đến mà quay về.”
Thẩm Ức Triền bình tĩnh đáp: “Tu Tổng quá lời rồi, đây là trách nhiệm của người làm chính nghĩa.”
Tu Nghiêu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt sắc lạnh thoáng một tia hài hước: “Thế sao? Vậy lần này phiền thiếu tướng trợ giúp rồi.”
“Đừng khách sáo.”
Dưới ánh mặt trời, ánh nắng chiếu lên vóc dáng cao lớn của hai người đàn ông, hai chiếc bóng đen trải dài trên nền đất, một chính một tà như ngầm chiến đấu.
Gió từ hướng hồ phía sau biệt phủ thổi tới, mang theo hương hoa nhài nồng hơn.
Mật Nhuyễn ngồi ở chiếc bàn trong chiếc đình nghỉ mát trong sân vườn, chiếc l*иg chim đặt trên bàn còn cô đang cẩn thận cho Tiểu Hồng Tử ăn.
Mật Nhuyễn ngồi yên lặng, ánh mắt dịu dàng chăm sóc chú chim hồng yến nhỏ bé.
Lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng rõ ràng hòa cùng tiếng xào xạc của lá cây trong gió.
Mật Nhuyễn khẽ ngoảnh đầu lại, ánh mắt trong veo lập tức đọng chút tò mò.
Một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra dưới ánh nắng dịu nhẹ, là Thẩm Ức Triền, vóc dáng cứng cỏi nhưng ánh mắt lại mềm mại khi nhìn cô.
Anh ta bước đến bên cạnh, giọng trầm ấm vang lên nhẹ nhàng: “Nhuyễn Nhuyễn, em lại lớn thêm rồi.”
Mật Nhuyễn mỉm cười, tay vẫn cẩn thận cho Tiểu Hồng Tử ăn, ánh mắt tràn đầy niềm vui khi được gặp anh ta.
“Nhuyễn Nhuyễn, nghe ba em nói, em không chịu uống thuốc?”
Mật Nhuyễn được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, một chút nỗi đau cũng chưa từng trải qua, được nuôi kỹ mà sức khỏe suy yếu, rất dễ bệnh, tính tình lại càng nhu nhược.
“Nhuyễn Nhuyễn, không nghe lời thì anh Triền sẽ không đến chơi với em nữa.”
Mật Nhuyễn lập tức ôm lấy cánh tay Thẩm Ức Triền, đôi mắt long lanh rất đáng thương khiến cho tâm Thẩm Ức Triền muốn cứng cũng không cứng nổi, liền mềm mỏng dỗ.
“Thế thì phải ngoan biết không?”
Mật Nhuyễn gật đầu ngoan ngoãn nhìn người làm đem thuốc lên, người làm thấy tiểu thư của họ mỗi lần không chịu uống thuốc chỉ cần được Thẩm Ức Triền dỗ vài câu sẽ lại ngoan thì vui vẻ.
Ai cũng nhìn ra tình cảm đặc biệt giữa hai người.
Uống thuốc xong, Mật Nhuyễn kéo tay Thẩm Ức Triền đứng dậy, lôi anh ta đi đâu đó.
Thẩm Ức Triền chỉ cười khẽ đi theo sau Mật Nhuyễn.
Người làm thấy thế cũng tự lui đi chừa không gian riêng tư cho bọn họ.
Bóng dáng hai người vừa khuất xa, từ phía sau xuất hiện thân hình lạnh lẽo.
Tu Nghiêu nhìn chiếc l*иg chim nằm trên bàn, chú chim hồng yến với bộ cánh đỏ hồng xinh đẹp thì tặc lưỡi.
Hắn bước tới cầm chiếc l*иg lên, ánh mắt chậm chạp nhìn con vật nhỏ trong l*иg.
Sẩm Thương và Sẩm Triều khẽ nhìn nhau, không rõ ý định của Tu Nghiêu nhưng đương nhiên không dám hỏi nhiều.
1
0
5 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
