0 chữ
Chương 3
Chương 3: Mỹ nhân kiều nhược
“Tiểu thư.”
Một giọng nói bất chợt vang lên, phá tan sự tĩnh mịch và căng thẳng đang bủa vây không gian nơi hai người đứng đối diện nhau.
Mật Nhuyễn khẽ giật mình, theo bản năng quay đầu lại.
Là Hàn Tĩnh, cánh tay đắc lực của ba cô cũng là người được giao nhiệm vụ bảo vệ cô từ khi còn bé, anh ta đang bước nhanh tới từ lối mòn phía tây khu vườn.
Gương mặt Hàn Tĩnh không giấu được vẻ lo lắng, ánh mắt sắc bén lướt nhanh qua người đàn ông rồi dừng lại ở Mật Nhuyễn.
“Tiểu thư, muộn rồi. Cô không nên rời khỏi khu phía tây một mình.”
Giọng Hàn Tĩnh không nặng trách cứ nhưng rõ ràng đang mang theo một áp lực mờ mịt như thể sự xuất hiện của cô ở đây là sai trái.
Người đàn ông đứng yên, hắn không nhìn Hàn Tĩnh, ánh mắt vẫn đặt nơi cô gái đang nhẹ lay động mái tóc trong gió đêm.
Nụ cười mỏng thoáng qua môi hắn chỉ là một đường cong lạnh nhạt, không hề chạm tới đáy mắt.
“Tu Tổng, ngại quá, tiểu thư của tôi không thể nói chuyện.”
Hàn Tĩnh nói xong, ánh mắt Tu Nghiêu khẽ sáng lên, hắn vẫn chuyên chú nhìn Mật Nhuyễn, ý vị cười sâu xa lộ ra bên môi.
Ánh trăng hắt qua góc mặt hắn, đổ một lớp bóng mờ sắc lạnh lên gương xương gò má, khiến cả người hắn như tỏa ra một loại khí chất nguy hiểm khó lường.
“Ra là bị câm à?”
Mật Nhuyễn thoáng siết nhẹ mép áo nhưng không tránh ánh nhìn của hắn, trong đôi mắt cô vẫn là sự trong suốt cố hữu.
Hàn Tĩnh không thay đổi sắc mặt, chỉ hơi nghiêng đầu nhưng giọng lạnh đi nhiều: “Đêm đã khuya, mời ngài nghỉ ngơi.”
Tu Nghiêu khẽ nhướng mày, vẻ hứng thú không hề che giấu, hắn rảo bước rời đi, bóng dáng cao lớn hòa vào hành lang đá xám, thân ảnh kéo dài dưới ánh trăng lạnh mang theo thứ khí chất khiến người khác không dám nhìn thẳng.Chỉ đến khi tiếng bước chân ấy hoàn toàn tan vào màn đêm, Hàn Tĩnh mới quay sang phía Mật Nhuyễn.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Mật Nhuyễn khẽ lắc đầu, cô giơ tay dùng thủ ngữ ra hiệu: “Tôi không sao.”
Hàn Tĩnh nhìn cô trong chốc lát rồi gật đầu: “Tiểu thư, tôi đưa cô về phòng.”
Bầu trời đã phủ kín ánh bạc của trăng, những cánh hoa nhài vẫn rơi xuống không một tiếng động.
Hàn Tĩnh lặng lẽ hộ tống cô quay về phòng ở phía tây, nơi vốn được canh phòng cẩn mật và cách biệt hẳn với phần còn lại của biệt phủ.
Đến khi Mật Nhuyễn đã vào trong, cánh cửa gỗ khép lại sau lưng cô, Hàn Tĩnh mới quay sang người làm đi theo cạnh bên.
Lúc Hàn Tĩnh nhìn Mật Nhuyễn bước vào phòng, gương mặt Hàn Tĩnh lập tức thay đổi, ánh mắt anh ta lạnh đi, giọng nói vốn điềm đạm bỗng trầm xuống mang theo sự trách mắng rõ ràng dành cho người làm.
“Lần sau phải trông tiểu thư cẩn thận hơn.”
Người làm vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng lên: “Vâng.”
Hàn Tĩnh nhìn thoáng qua cánh cửa vừa đóng lại, trong đáy mắt thoáng qua một tia bất an.
~
Ánh sáng buổi sớm khẽ xuyên qua tấm rèm lụa, vẽ nên những vệt nắng mềm mại trên mặt bàn trang điểm được chạm khắc tinh xảo.
Hai người làm nhẹ nhàng chải tóc cho Mật Nhuyễn, từng động tác đều cẩn thận như đang chăm chút cho một món ngọc quý.
Không ai không biết, Mật Nhuyễn chính là tâm can bảo bối của Mật Đắc Nguyên, đứa con gái duy nhất được nuôi lớn trong nhung lụa, từng bước đi đều dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt như lớp tường thành bất khả xâm phạm.
Cô là đóa hoa được che chắn khỏi mọi giông gió. Đẹp, mỏng manh và thuần khiết.
Mật Đắc Nguyên chỉ có duy nhất một cô con gái là Mật Nhuyễn cho nên mọi yêu thương đều dồn vào cô.
Có thể nói Mật Nhuyễn được nuôi nấng trong l*иg son đến nhu nhược, tính cách mềm yếu lại trong sáng chẳng biết sự đời.
Mà cô lại mắc một căn bệnh, mất khả năng nói chuyện đột ngột.
Hiểu nôm na chính là, Mật Nhuyễn tạm mất đi giọng nói khi cô lên mười một tuổi.
Khi đó Mật Đắc Nguyên mời rất nhiều bác sĩ có tiếng đến khám nhưng đều vô ích, không cách nào làm cô nói chuyện lại được.
Bác sĩ nói, cô không phải bị câm chỉ là tự bản thân cô có bài xích gì đó trong lòng nên mới không chịu nói chuyện.
Tựa như trong sâu thẳm có thứ gì đó khiến cô sợ hãi đến mức buộc lòng phải giữ im lặng.
Có vài lần Mật Nhuyễn có thể nói nhưng rất lâu, ví dụ một năm nói được một vài chữ.
Thế nhưng Mật Nhuyễn chưa từng khiến ai cảm thấy cô là gánh nặng. Trái lại, sự hiện diện của cô như một vầng trăng mềm không chói lóa nhưng đủ khiến lòng người dịu lại.
“Tiểu thư, người đẹp quá.”
Người làm theo cạnh đều xuýt xoa vẻ đẹp của Mật Nhuyễn, trong sáng, đơn thuần tựa như thiên thần, dáng vẻ của cô mềm mại khiến ai nhìn thấy cũng tự nhận mọi lỗi lầm thuộc về mình.
Mật Nhuyễn tự nhìn mình trong gương, cô rất thích váy màu hồng nhạt hoặc trắng, có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Hôm nay, Mật Nhuyễn mặc chiếc váy hồng nhạt thêu hoa dọc theo chân váy, mái tóc đen óng xoã nhẹ hai bên vai, tôn lên làn da trắng ngần như sứ. Gương mặt dịu dàng, ánh mắt trong suốt, trông chẳng khác nào tiên tử bước ra từ tranh thủy mặc.
“Tiểu Hồng Tử cũng ríu rít khen tiểu thư.” Người làm vui vẻ chỉ vào chiếc l*иg son bên cửa sổ
Tiểu Hồng Tử là chú chim hồng yến mà Mật Nhuyễn nuôi.
Mật Nhuyễn khẽ cong môi, đôi mắt sáng lên như ánh ban mai.
Tiểu Hồng Tử là người bạn duy nhất của cô suốt những năm tháng không lời.
Mật Nhuyễn không có bạn, một phần vì cô không thể nói chuyện, một phần vì Mật Đắc Nguyên quá bao bọc cô.
“Tiểu thư, nghe nói thiếu tướng đã trở về rồi.”
Chỉ một câu nói đơn giản thế mà đôi mắt Mật Nhuyễn lập tức sáng rỡ.
Cô đứng dậy sửa sang váy áo rồi chạy vụt đi, tay vẫn cầm theo chiếc l*иg chim.
“Tiểu thư, người cẩn thận.”
Mỗi lần Mật Nhuyễn chuyển động, tà váy sẽ lay động theo, từng bước chân uyển chuyển rung động lòng người.
Gió nâng gót sen, nắng chiếu lên nụ cười ngập tràn của cô gái nhỏ nụ cười đủ khiến hoa cỏ cũng muốn nghiêng mình nhường lối, yêu kiều diễm lệ đến mức chẳng thể rời mắt.
Một giọng nói bất chợt vang lên, phá tan sự tĩnh mịch và căng thẳng đang bủa vây không gian nơi hai người đứng đối diện nhau.
Mật Nhuyễn khẽ giật mình, theo bản năng quay đầu lại.
Là Hàn Tĩnh, cánh tay đắc lực của ba cô cũng là người được giao nhiệm vụ bảo vệ cô từ khi còn bé, anh ta đang bước nhanh tới từ lối mòn phía tây khu vườn.
Gương mặt Hàn Tĩnh không giấu được vẻ lo lắng, ánh mắt sắc bén lướt nhanh qua người đàn ông rồi dừng lại ở Mật Nhuyễn.
“Tiểu thư, muộn rồi. Cô không nên rời khỏi khu phía tây một mình.”
Giọng Hàn Tĩnh không nặng trách cứ nhưng rõ ràng đang mang theo một áp lực mờ mịt như thể sự xuất hiện của cô ở đây là sai trái.
Người đàn ông đứng yên, hắn không nhìn Hàn Tĩnh, ánh mắt vẫn đặt nơi cô gái đang nhẹ lay động mái tóc trong gió đêm.
“Tu Tổng, ngại quá, tiểu thư của tôi không thể nói chuyện.”
Hàn Tĩnh nói xong, ánh mắt Tu Nghiêu khẽ sáng lên, hắn vẫn chuyên chú nhìn Mật Nhuyễn, ý vị cười sâu xa lộ ra bên môi.
Ánh trăng hắt qua góc mặt hắn, đổ một lớp bóng mờ sắc lạnh lên gương xương gò má, khiến cả người hắn như tỏa ra một loại khí chất nguy hiểm khó lường.
“Ra là bị câm à?”
Mật Nhuyễn thoáng siết nhẹ mép áo nhưng không tránh ánh nhìn của hắn, trong đôi mắt cô vẫn là sự trong suốt cố hữu.
Hàn Tĩnh không thay đổi sắc mặt, chỉ hơi nghiêng đầu nhưng giọng lạnh đi nhiều: “Đêm đã khuya, mời ngài nghỉ ngơi.”
Tu Nghiêu khẽ nhướng mày, vẻ hứng thú không hề che giấu, hắn rảo bước rời đi, bóng dáng cao lớn hòa vào hành lang đá xám, thân ảnh kéo dài dưới ánh trăng lạnh mang theo thứ khí chất khiến người khác không dám nhìn thẳng.Chỉ đến khi tiếng bước chân ấy hoàn toàn tan vào màn đêm, Hàn Tĩnh mới quay sang phía Mật Nhuyễn.
Mật Nhuyễn khẽ lắc đầu, cô giơ tay dùng thủ ngữ ra hiệu: “Tôi không sao.”
Hàn Tĩnh nhìn cô trong chốc lát rồi gật đầu: “Tiểu thư, tôi đưa cô về phòng.”
Bầu trời đã phủ kín ánh bạc của trăng, những cánh hoa nhài vẫn rơi xuống không một tiếng động.
Hàn Tĩnh lặng lẽ hộ tống cô quay về phòng ở phía tây, nơi vốn được canh phòng cẩn mật và cách biệt hẳn với phần còn lại của biệt phủ.
Đến khi Mật Nhuyễn đã vào trong, cánh cửa gỗ khép lại sau lưng cô, Hàn Tĩnh mới quay sang người làm đi theo cạnh bên.
Lúc Hàn Tĩnh nhìn Mật Nhuyễn bước vào phòng, gương mặt Hàn Tĩnh lập tức thay đổi, ánh mắt anh ta lạnh đi, giọng nói vốn điềm đạm bỗng trầm xuống mang theo sự trách mắng rõ ràng dành cho người làm.
“Lần sau phải trông tiểu thư cẩn thận hơn.”
Hàn Tĩnh nhìn thoáng qua cánh cửa vừa đóng lại, trong đáy mắt thoáng qua một tia bất an.
~
Ánh sáng buổi sớm khẽ xuyên qua tấm rèm lụa, vẽ nên những vệt nắng mềm mại trên mặt bàn trang điểm được chạm khắc tinh xảo.
Hai người làm nhẹ nhàng chải tóc cho Mật Nhuyễn, từng động tác đều cẩn thận như đang chăm chút cho một món ngọc quý.
Không ai không biết, Mật Nhuyễn chính là tâm can bảo bối của Mật Đắc Nguyên, đứa con gái duy nhất được nuôi lớn trong nhung lụa, từng bước đi đều dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt như lớp tường thành bất khả xâm phạm.
Cô là đóa hoa được che chắn khỏi mọi giông gió. Đẹp, mỏng manh và thuần khiết.
Mật Đắc Nguyên chỉ có duy nhất một cô con gái là Mật Nhuyễn cho nên mọi yêu thương đều dồn vào cô.
Có thể nói Mật Nhuyễn được nuôi nấng trong l*иg son đến nhu nhược, tính cách mềm yếu lại trong sáng chẳng biết sự đời.
Mà cô lại mắc một căn bệnh, mất khả năng nói chuyện đột ngột.
Hiểu nôm na chính là, Mật Nhuyễn tạm mất đi giọng nói khi cô lên mười một tuổi.
Khi đó Mật Đắc Nguyên mời rất nhiều bác sĩ có tiếng đến khám nhưng đều vô ích, không cách nào làm cô nói chuyện lại được.
Bác sĩ nói, cô không phải bị câm chỉ là tự bản thân cô có bài xích gì đó trong lòng nên mới không chịu nói chuyện.
Tựa như trong sâu thẳm có thứ gì đó khiến cô sợ hãi đến mức buộc lòng phải giữ im lặng.
Có vài lần Mật Nhuyễn có thể nói nhưng rất lâu, ví dụ một năm nói được một vài chữ.
Thế nhưng Mật Nhuyễn chưa từng khiến ai cảm thấy cô là gánh nặng. Trái lại, sự hiện diện của cô như một vầng trăng mềm không chói lóa nhưng đủ khiến lòng người dịu lại.
“Tiểu thư, người đẹp quá.”
Người làm theo cạnh đều xuýt xoa vẻ đẹp của Mật Nhuyễn, trong sáng, đơn thuần tựa như thiên thần, dáng vẻ của cô mềm mại khiến ai nhìn thấy cũng tự nhận mọi lỗi lầm thuộc về mình.
Mật Nhuyễn tự nhìn mình trong gương, cô rất thích váy màu hồng nhạt hoặc trắng, có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng.
Hôm nay, Mật Nhuyễn mặc chiếc váy hồng nhạt thêu hoa dọc theo chân váy, mái tóc đen óng xoã nhẹ hai bên vai, tôn lên làn da trắng ngần như sứ. Gương mặt dịu dàng, ánh mắt trong suốt, trông chẳng khác nào tiên tử bước ra từ tranh thủy mặc.
“Tiểu Hồng Tử cũng ríu rít khen tiểu thư.” Người làm vui vẻ chỉ vào chiếc l*иg son bên cửa sổ
Tiểu Hồng Tử là chú chim hồng yến mà Mật Nhuyễn nuôi.
Mật Nhuyễn khẽ cong môi, đôi mắt sáng lên như ánh ban mai.
Tiểu Hồng Tử là người bạn duy nhất của cô suốt những năm tháng không lời.
Mật Nhuyễn không có bạn, một phần vì cô không thể nói chuyện, một phần vì Mật Đắc Nguyên quá bao bọc cô.
“Tiểu thư, nghe nói thiếu tướng đã trở về rồi.”
Chỉ một câu nói đơn giản thế mà đôi mắt Mật Nhuyễn lập tức sáng rỡ.
Cô đứng dậy sửa sang váy áo rồi chạy vụt đi, tay vẫn cầm theo chiếc l*иg chim.
“Tiểu thư, người cẩn thận.”
Mỗi lần Mật Nhuyễn chuyển động, tà váy sẽ lay động theo, từng bước chân uyển chuyển rung động lòng người.
Gió nâng gót sen, nắng chiếu lên nụ cười ngập tràn của cô gái nhỏ nụ cười đủ khiến hoa cỏ cũng muốn nghiêng mình nhường lối, yêu kiều diễm lệ đến mức chẳng thể rời mắt.
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
