0 chữ
Chương 31
Chương 31
Phải biết rằng từ khi Lý Ngọc Lan bước chân vào nhà này, gần như chưa từng động tay vào việc nhà. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều là nguyên chủ lo hết. Lý Ngọc Lan cứ như tiểu thư nhà giàu, mười ngón tay không chạm nước, mỗi ngày đi học về là ngồi chờ ăn cơm, ăn xong thì về phòng không hề đυ.ng đến việc nhà.
Thế mà hôm nay lại đột nhiên xuống bếp nấu ăn? Có điều bất thường tức là có vấn đề, xem ra tối nay không yên ổn rồi!
Đúng lúc đó, Lý Ngọc Lan bưng món rau vừa xào xong ra khỏi bếp, bắt gặp Lý Tư Tư đang đứng trong sân. Dù trong lòng căm hận Lý Tư Tư đến tận xương tủy nhưng để kế hoạch tối nay suôn sẻ, cô ta đành phải nén giận đổi sang khuôn mặt tươi cười: “Chị, chị về rồi à, cơm tối sắp xong rồi, chị đi rửa tay đi, một lát là ăn được ngay.”
Lý Tư Tư nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét, không nói gì. Lý Ngọc Lan cười gượng, vội vàng giải thích: “Chị à, em thật lòng đã thay đổi rồi, trước kia là em không hiểu chuyện, hay bắt nạt chị, giờ em biết sai rồi sau này em sẽ không làm vậy nữa. Em hứa từ nay về sau sẽ không để chị làm hết việc nhà một mình nữa.”
Lời nói thì chân thành tha thiết nhưng Lý Tư Tư tin chắc: chó không chừa thói ăn phân. Lý Ngọc Lan hôm nay ngoan ngoãn như vậy, nhất định là đang âm mưu chuyện gì. Nhưng cho dù cô ta giở trò gì, Lý Tư Tư cũng chẳng sợ.
Bởi vì, trước sức mạnh tuyệt đối mọi âm mưu đều chỉ là hổ giấy. Thấy Lý Tư Tư vẫn đứng yên không nhúc nhích, Lý Ngọc Lan thúc giục: “Chị, mau đi rửa tay đi, ba sắp về rồi chờ ba về là có thể ăn cơm.”
Lý Tư Tư chẳng có lý do gì để hành hạ cái bụng của mình cả, huống hồ cơm canh đã sẵn không ăn thì phí. Còn Lý Ngọc Lan định giở trò gì, cô cũng chẳng để tâm binh đến thì tướng chặn, nước lên thì đắp đê.
Không nói thêm lời nào, Lý Tư Tư quay người đi rót nước rửa tay. Lý Ngọc Lan bị phớt lờ, nhìn bóng lưng Lý Tư Tư đầy căm hận: “Lý Tư Tư, đồ tiện nhân, cứ chờ đấy! Sau đêm nay xem mày còn hung hăng được đến đâu!”
Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Lý Ngọc Lan trong lòng phấn khích không thôi. Cô ta đã nóng lòng muốn thấy cảnh Lý Tư Tư bị ép gả cho một thằng ngốc. Lý Tư Tư vừa rửa tay xong thì cổng sân bị đẩy ra.
Tiếp đó là tiếng cười của tên cha khốn nạn Lý Hoành Thịnh vang lên: “Lão Phương, mau vào đi, mau vào!”
Rất nhanh sau đó là giọng một người đàn ông xa lạ vang lên trong sân.
“Lão Lý, ông khách sáo quá rồi! Tôi đã nói là không cần ăn cơm, vậy mà ông còn chuẩn bị thật ngại quá!”
“Có gì đâu, chỉ là cơm rau dưa thôi mà, mong là các vị đừng chê mới tốt!”
Chẳng mấy chốc, mấy người bước qua sân, vào nhà chính. Lý Tư Tư lúc này mới phát hiện, phía sau cha cô là cả một gia đình có vẻ như là ba người. Trước là chuyện Lý Ngọc Lan chủ động nấu cơm chuyện hiếm có khó tin, giờ lại đến chuyện tên cha khốn nạn mang cả gia đình người ta về ăn cơm tối... Chuyện tối nay xem ra không hề đơn giản, rõ là đang chuẩn bị tung cú chốt lớn.
Lý Tư Tư nhìn sang gia đình ba người kia. Rất nhanh cô nhận ra, cậu con trai kia có gì đó không ổn. Chưa kịp suy nghĩ thêm, Lý Hoành Thịnh đã mời ba người kia ngồi xuống, rồi quay sang giới thiệu với Lý Tư Tư: “Tư Tư à, đây là bác Phương của con, đây là bác gái, còn đây là con trai họ Phương Kim Bảo.”
Sau đó ông ta lại quay sang giới thiệu cô với ba người kia.
“Lão Phương, đây là con gái lớn nhà tôi Lý Tư Tư. Đừng nhìn nó nhỏ con mà lầm, nó là tay hòm chìa khóa trong nhà việc gì cũng làm được hết.”
Ông ta thao thao bất tuyệt khen ngợi Lý Tư Tư, còn Lý Ngọc Lan thì không nhắc đến nửa chữ. Lý Tư Tư bình tĩnh nhìn tên cha đang diễn trò kia ông ta định làm gì, cô đã đoán ra được bảy tám phần. Hừ, vì đứa con gái kế mà đúng là chịu khó bày mưu tính kế.
Thế mà hôm nay lại đột nhiên xuống bếp nấu ăn? Có điều bất thường tức là có vấn đề, xem ra tối nay không yên ổn rồi!
Đúng lúc đó, Lý Ngọc Lan bưng món rau vừa xào xong ra khỏi bếp, bắt gặp Lý Tư Tư đang đứng trong sân. Dù trong lòng căm hận Lý Tư Tư đến tận xương tủy nhưng để kế hoạch tối nay suôn sẻ, cô ta đành phải nén giận đổi sang khuôn mặt tươi cười: “Chị, chị về rồi à, cơm tối sắp xong rồi, chị đi rửa tay đi, một lát là ăn được ngay.”
Lời nói thì chân thành tha thiết nhưng Lý Tư Tư tin chắc: chó không chừa thói ăn phân. Lý Ngọc Lan hôm nay ngoan ngoãn như vậy, nhất định là đang âm mưu chuyện gì. Nhưng cho dù cô ta giở trò gì, Lý Tư Tư cũng chẳng sợ.
Bởi vì, trước sức mạnh tuyệt đối mọi âm mưu đều chỉ là hổ giấy. Thấy Lý Tư Tư vẫn đứng yên không nhúc nhích, Lý Ngọc Lan thúc giục: “Chị, mau đi rửa tay đi, ba sắp về rồi chờ ba về là có thể ăn cơm.”
Lý Tư Tư chẳng có lý do gì để hành hạ cái bụng của mình cả, huống hồ cơm canh đã sẵn không ăn thì phí. Còn Lý Ngọc Lan định giở trò gì, cô cũng chẳng để tâm binh đến thì tướng chặn, nước lên thì đắp đê.
Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Lý Ngọc Lan trong lòng phấn khích không thôi. Cô ta đã nóng lòng muốn thấy cảnh Lý Tư Tư bị ép gả cho một thằng ngốc. Lý Tư Tư vừa rửa tay xong thì cổng sân bị đẩy ra.
Tiếp đó là tiếng cười của tên cha khốn nạn Lý Hoành Thịnh vang lên: “Lão Phương, mau vào đi, mau vào!”
Rất nhanh sau đó là giọng một người đàn ông xa lạ vang lên trong sân.
“Lão Lý, ông khách sáo quá rồi! Tôi đã nói là không cần ăn cơm, vậy mà ông còn chuẩn bị thật ngại quá!”
“Có gì đâu, chỉ là cơm rau dưa thôi mà, mong là các vị đừng chê mới tốt!”
Lý Tư Tư nhìn sang gia đình ba người kia. Rất nhanh cô nhận ra, cậu con trai kia có gì đó không ổn. Chưa kịp suy nghĩ thêm, Lý Hoành Thịnh đã mời ba người kia ngồi xuống, rồi quay sang giới thiệu với Lý Tư Tư: “Tư Tư à, đây là bác Phương của con, đây là bác gái, còn đây là con trai họ Phương Kim Bảo.”
Sau đó ông ta lại quay sang giới thiệu cô với ba người kia.
“Lão Phương, đây là con gái lớn nhà tôi Lý Tư Tư. Đừng nhìn nó nhỏ con mà lầm, nó là tay hòm chìa khóa trong nhà việc gì cũng làm được hết.”
Ông ta thao thao bất tuyệt khen ngợi Lý Tư Tư, còn Lý Ngọc Lan thì không nhắc đến nửa chữ. Lý Tư Tư bình tĩnh nhìn tên cha đang diễn trò kia ông ta định làm gì, cô đã đoán ra được bảy tám phần. Hừ, vì đứa con gái kế mà đúng là chịu khó bày mưu tính kế.
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
