0 chữ
Chương 2
Chương 2: Lại Một Lần Nữa, Tôi Sẽ Sống Rất Khác
Tờ lịch trên tường vẫn là ngày 13 tháng 4. Tức là chỉ còn đúng 7 ngày nữa, tận thế sẽ giáng xuống.
Lục Dao ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường, chăn trượt khỏi vai, từng lớp ký ức như dòng nước ngầm cuộn về trong đầu cô.
Sau 2 ngày, mưa máu sẽ trút xuống.
Sau 3 ngày, ký túc xá nữ sẽ bị cách ly, không ai được ra ngoài.
Sau 4 ngày, tang thi đầu tiên xuất hiện ở căn tin.
Sau 6 ngày, trường học rơi vào hỗn loạn, có người thức tỉnh dị năng, có người phát điên.
Lục Dao cúi đầu, nhìn bàn tay mình. Không còn máu. Không còn vết xước. Mọi thứ đều sạch sẽ và lành lặn, đến mức khiến cô thấy giả tạo.
"Dao Dao, cậu ổn không vậy? Cả sáng cứ ngồi đơ như tượng." Tiêu Nhã chui ra từ giường trên, vừa đánh răng vừa mơ hồ nói.
Lục Dao ngẩng lên, cười nhạt: "Ừ. Tớ chỉ vừa mơ một giấc mơ kỳ quái thôi."
Lục Dao sinh ra ở một vùng quê hẻo lánh cách đây hơn hai trăm cây số. Mẹ làm ruộng, cha thợ hồ. Để con gái có thể học ở thành phố, hai người còng lưng cả đời. Cô lớn lên trong ký túc xá, sống tiết kiệm đến từng đồng, chưa từng dám nghĩ đến chuyện mua áo khoác mới khi cái cũ chưa rách.
Chính vì thế, kiếp trước cô quá dễ tin người. Ai tốt với cô một chút, cô đều mang ơn. Ai khen cô một câu, cô sẵn sàng hy sinh cả phần ăn sáng. Trình Hạo là người đầu tiên đưa cô một viên kẹo chanh khi cô bị tụt huyết áp và cũng là người cuối cùng tiễn cô xuống địa ngục.
Lục Dao đứng dậy, lặng lẽ thay đồng phục trường. Áo sơ mi trắng, váy kẻ sọc, cổ áo đã sờn chỉ. Cô vén tóc lên, cài bằng một chiếc kẹp nhựa cũ. Từng động tác đều nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể đang chuẩn bị cho buổi học bình thường.
Thực ra trong đầu cô đang suy nghĩ. Thức ăn, nước sạch, dụng cụ sơ cứu, dao, dây thừng, bật lửa, băng dính, túi ni lông. Tất cả đều cần phải có.
Nhưng cô chỉ có hơn 300 tệ trong tài khoản.
Cô cần bắt đầu từ những thứ rẻ nhất, nhỏ nhất. Tích trữ từng lon đồ hộp, từng chai nước, từng viên thuốc cảm. Mỗi đồng đều là mạng sống.
Giờ là lúc phải diễn. Diễn một con thỏ ngốc ngếch, yếu đuối, sống mơ mộng và không chút nghi ngờ.
Lục Dao kéo cửa sổ, ánh nắng ngoài kia chiếu vào một góc bàn. Bầu trời vẫn trong xanh như vậy. Mọi người vẫn cười nói như không có gì sẽ xảy ra.
Thế giới sắp tận diệt, nhưng không ai hay biết.
Chỉ có cô đã chết một lần nên mới thấy mọi thứ bây giờ đều như một vở kịch sống lại. Từng phân cảnh, từng tiếng thở, từng nụ cười đều là diễn.
Lục Dao lặng lẽ nhếch môi: "Được rồi, mở màn đi. Tôi sẽ phối hợp thật tốt."
Ting!
Tiếng kim loại va chạm khẽ vang lên trong đầu.
[Ký chủ: Lục Dao
Chào mừng đến với: Hệ Thống Plant vs Zombies – Phiên bản tận thế thực chiến.
Khởi động lần đầu thành công
Tặng quà tân thủ: Gói hạt giống cơ bản ×1
Mở khóa ô đất trồng cây: 3 ô
Cây trồng có thể triệu hồi: Hoa hướng dương, đậu bắn, quả óc chó]
Lục Dao đứng sững. Một màn hình bán trong suốt hiện trước mắt cô. Giống hệt giao diện trò chơi ngày trước, giao diện Plants vs Zombies. Cô từng cày game này đến tận ba giờ sáng hồi lớp 9, vừa cười vừa bắn đậu vào đầu lũ tang thi ảo.
Không ngờ nay lũ tang thi đó lại trở thành thật. Và cây trồng kia, sắp thành vũ khí gϊếŧ chóc duy nhất cô có. “Thật sự là game đó sao?” Lục Dao lúc này có hàng nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu.
Cô tò mò mở thêm “Giao diện trồng cây”, phát hiện một khu vực trồng ảo gồm 3 ô đất, mỗi ô hiện màu nâu nhạt, giống như đang chơi trên máy tính bảng. Sau đó thử vuốt ngón tay qua từng chức năng. Giao diện phản ứng cực kỳ mượt mà, có thể thao tác bằng suy nghĩ hoặc bằng lời nói.
Lục Dao khẽ chớp mắt, nhìn thanh năng lượng mặt trời nhấp nháy trong góc trái màn hình. Một tia sáng mỏng manh xuyên qua bầu trời u ám.
Cô nở nụ cười nhẹ, thản nhiên như đang xem hài kịch: “Trình Hạo, cậu đợi đi. Tôi sẽ cho cậu biết cảm giác bị cả một vườn thực vật truy sát là thế nào."
Lục Dao ngồi dậy, lưng tựa vào đầu giường, chăn trượt khỏi vai, từng lớp ký ức như dòng nước ngầm cuộn về trong đầu cô.
Sau 2 ngày, mưa máu sẽ trút xuống.
Sau 3 ngày, ký túc xá nữ sẽ bị cách ly, không ai được ra ngoài.
Sau 4 ngày, tang thi đầu tiên xuất hiện ở căn tin.
Sau 6 ngày, trường học rơi vào hỗn loạn, có người thức tỉnh dị năng, có người phát điên.
Lục Dao cúi đầu, nhìn bàn tay mình. Không còn máu. Không còn vết xước. Mọi thứ đều sạch sẽ và lành lặn, đến mức khiến cô thấy giả tạo.
"Dao Dao, cậu ổn không vậy? Cả sáng cứ ngồi đơ như tượng." Tiêu Nhã chui ra từ giường trên, vừa đánh răng vừa mơ hồ nói.
Lục Dao ngẩng lên, cười nhạt: "Ừ. Tớ chỉ vừa mơ một giấc mơ kỳ quái thôi."
Chính vì thế, kiếp trước cô quá dễ tin người. Ai tốt với cô một chút, cô đều mang ơn. Ai khen cô một câu, cô sẵn sàng hy sinh cả phần ăn sáng. Trình Hạo là người đầu tiên đưa cô một viên kẹo chanh khi cô bị tụt huyết áp và cũng là người cuối cùng tiễn cô xuống địa ngục.
Lục Dao đứng dậy, lặng lẽ thay đồng phục trường. Áo sơ mi trắng, váy kẻ sọc, cổ áo đã sờn chỉ. Cô vén tóc lên, cài bằng một chiếc kẹp nhựa cũ. Từng động tác đều nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể đang chuẩn bị cho buổi học bình thường.
Nhưng cô chỉ có hơn 300 tệ trong tài khoản.
Cô cần bắt đầu từ những thứ rẻ nhất, nhỏ nhất. Tích trữ từng lon đồ hộp, từng chai nước, từng viên thuốc cảm. Mỗi đồng đều là mạng sống.
Giờ là lúc phải diễn. Diễn một con thỏ ngốc ngếch, yếu đuối, sống mơ mộng và không chút nghi ngờ.
Lục Dao kéo cửa sổ, ánh nắng ngoài kia chiếu vào một góc bàn. Bầu trời vẫn trong xanh như vậy. Mọi người vẫn cười nói như không có gì sẽ xảy ra.
Thế giới sắp tận diệt, nhưng không ai hay biết.
Chỉ có cô đã chết một lần nên mới thấy mọi thứ bây giờ đều như một vở kịch sống lại. Từng phân cảnh, từng tiếng thở, từng nụ cười đều là diễn.
Ting!
Tiếng kim loại va chạm khẽ vang lên trong đầu.
[Ký chủ: Lục Dao
Chào mừng đến với: Hệ Thống Plant vs Zombies – Phiên bản tận thế thực chiến.
Khởi động lần đầu thành công
Tặng quà tân thủ: Gói hạt giống cơ bản ×1
Mở khóa ô đất trồng cây: 3 ô
Cây trồng có thể triệu hồi: Hoa hướng dương, đậu bắn, quả óc chó]
Lục Dao đứng sững. Một màn hình bán trong suốt hiện trước mắt cô. Giống hệt giao diện trò chơi ngày trước, giao diện Plants vs Zombies. Cô từng cày game này đến tận ba giờ sáng hồi lớp 9, vừa cười vừa bắn đậu vào đầu lũ tang thi ảo.
Không ngờ nay lũ tang thi đó lại trở thành thật. Và cây trồng kia, sắp thành vũ khí gϊếŧ chóc duy nhất cô có. “Thật sự là game đó sao?” Lục Dao lúc này có hàng nghìn câu hỏi hiện lên trong đầu.
Cô tò mò mở thêm “Giao diện trồng cây”, phát hiện một khu vực trồng ảo gồm 3 ô đất, mỗi ô hiện màu nâu nhạt, giống như đang chơi trên máy tính bảng. Sau đó thử vuốt ngón tay qua từng chức năng. Giao diện phản ứng cực kỳ mượt mà, có thể thao tác bằng suy nghĩ hoặc bằng lời nói.
Lục Dao khẽ chớp mắt, nhìn thanh năng lượng mặt trời nhấp nháy trong góc trái màn hình. Một tia sáng mỏng manh xuyên qua bầu trời u ám.
Cô nở nụ cười nhẹ, thản nhiên như đang xem hài kịch: “Trình Hạo, cậu đợi đi. Tôi sẽ cho cậu biết cảm giác bị cả một vườn thực vật truy sát là thế nào."
1
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
