0 chữ
Chương 1
Chương 1: Thây Ma Ăn Thịt, Ngươi Mới Thật Sự Tàn Nhẫn
Trời đổ mưa. Không phải nước mưa bình thường mà là mưa máu.
Mưa rơi từng giọt dày đặc như kim châm, xé rách không khí, loang đỏ cả bầu trời thành phố đã hoang tàn.
Lục Dao nằm sõng soài trên nền xi măng lạnh buốt. Cô không còn cảm giác được thân thể mình nữa. Da thịt như bị lột sống, lưng trầy xước từng mảng, máu loang đến mức không còn nhận ra màu áo ban đầu.
Gió tạt qua ô cửa vỡ, mang theo mùi thịt cháy khét lẫn thứ hơi tanh đặc trưng của xác rữa. Từng cơn lạnh như dao cắt lướt qua da, khiến cô rùng mình dù gần như đã mất hết tri giác.
Trước mắt cô là Trình Hạo. Cậu ta đang đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt, tay cầm con dao phay vẫn còn nhỏ máu, bình thản như thể vừa gọt xong một trái táo chứ không phải vừa rạch toạc vai người từng gọi là “bạn gái”.
"Dao Dao, cậu biết không?" Trình Hạo nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta ghê tởm. "Người không có dị năng như cậu, sống cũng chẳng để làm gì. Nếu không phải từng giúp tôi vài việc nhỏ, tôi đã sớm xử lý từ ba hôm trước rồi."
Giọng nói ấy rơi vào tai Lục Dao như một gáo nước đá đổ xuống lò than. Không lạnh, chỉ tê liệt, tê đến tận xương sống.
Cô há miệng, nhưng cổ họng khô khốc, chỉ bật ra được một tiếng rên nghẹn.
Trình Hạo thở dài, như thể đang nói chuyện phiếm: “Chút nữa tôi sẽ mở cửa cho cậu. Ngoài kia có cả bầy tang thi đang chờ sẵn. Tin tôi đi, bọn chúng rất thích thịt người vẫn còn ấm.” Cậu ta cười. Nụ cười cong lên rất nhẹ, đúng kiểu mà kiếp trước Lục Dao từng nghĩ là ấm áp.
Thì ra, thứ cô gọi là ấm áp, chỉ là ảo ảnh trước khi bị thiêu sống.
Cửa sắt nặng trịch được kéo ra. Không khí ngoài kia cuộn vào như một cơn lốc chết chóc, mang theo âm thanh khục khục của hàm răng va nhau, tiếng móng vuốt cào trên nền bê tông, và mùi tử khí xộc thẳng vào phổi.
Tang thi xuất hiện. Đôi mắt trắng dã, miệng ngoác ra tận mang tai, hàm răng lởm chởm không ngừng nhỏ dãi.
Chúng đánh hơi được mùi máu.
Lục Dao không khóc. Cô chỉ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt Trình Hạo.
"Trình Hạo." Giọng cô mỏng như tơ nhện, nhưng từng chữ rạch thẳng vào tim người nghe: “Xuống địa ngục đi.”
Bầy tang thi lao đến. Một con chụp lấy vai cô, răng cắm vào thịt. Một con khác xé toạc cẳng chân trái. Da bị lột, thịt bị gặm, xương bị nghiền thành tiếng rắc rắc như tiếng hạt dẻ vỡ.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cái chết, Lục Dao không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Chỉ còn duy nhất một hình ảnh sót lại trong đầu cô. Trình Hạo đứng đó, quay lưng đi, dáng vẻ như thể vừa hoàn thành một nghĩa vụ đạo đức cao cả nào đó.
***
“Dao Dao? Cậu đang ngủ à?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Là Tiêu Nhã, bạn cùng phòng ký túc xá. Cô ấy đang ngồi trên giường đối diện, ôm cặp sách, vẻ mặt ngái ngủ.
Lục Dao ngẩng đầu.
Trước mắt là căn phòng ký túc nhỏ hẹp, tường sơn vàng cũ kỹ, ánh nắng đầu xuân chiếu qua ô cửa kính mờ bụi.
Trên bàn là bài kiểm tra Hóa hôm qua. Trên tường là tờ lịch giấy ghi rõ ràng ngày 13 tháng 4. Hôm nay là ngày trước khi tận thế bắt đầu đúng một tuần.
Lục Dao ngồi bất động gần một phút. Cô nhìn bàn tay mình, trắng trẻo, sạch sẽ, không hề có vết máu hay vết dao nào.
Sau đó cô cười.
Không phải cười vì nhẹ nhõm.
Không phải vì vui mừng được sống lại.
Mà là một nụ cười méo mó, điên dại, lạnh lẽo và nguy hiểm.
“Trình Hạo.” Lục Dao lặp lại cái tên ấy, chậm rãi như đang gặm nhấm từng chữ.
Mưa rơi từng giọt dày đặc như kim châm, xé rách không khí, loang đỏ cả bầu trời thành phố đã hoang tàn.
Lục Dao nằm sõng soài trên nền xi măng lạnh buốt. Cô không còn cảm giác được thân thể mình nữa. Da thịt như bị lột sống, lưng trầy xước từng mảng, máu loang đến mức không còn nhận ra màu áo ban đầu.
Gió tạt qua ô cửa vỡ, mang theo mùi thịt cháy khét lẫn thứ hơi tanh đặc trưng của xác rữa. Từng cơn lạnh như dao cắt lướt qua da, khiến cô rùng mình dù gần như đã mất hết tri giác.
Trước mắt cô là Trình Hạo. Cậu ta đang đứng đó, ánh mắt nhàn nhạt, tay cầm con dao phay vẫn còn nhỏ máu, bình thản như thể vừa gọt xong một trái táo chứ không phải vừa rạch toạc vai người từng gọi là “bạn gái”.
"Dao Dao, cậu biết không?" Trình Hạo nghiêng đầu, giọng nói dịu dàng đến mức khiến người ta ghê tởm. "Người không có dị năng như cậu, sống cũng chẳng để làm gì. Nếu không phải từng giúp tôi vài việc nhỏ, tôi đã sớm xử lý từ ba hôm trước rồi."
Cô há miệng, nhưng cổ họng khô khốc, chỉ bật ra được một tiếng rên nghẹn.
Trình Hạo thở dài, như thể đang nói chuyện phiếm: “Chút nữa tôi sẽ mở cửa cho cậu. Ngoài kia có cả bầy tang thi đang chờ sẵn. Tin tôi đi, bọn chúng rất thích thịt người vẫn còn ấm.” Cậu ta cười. Nụ cười cong lên rất nhẹ, đúng kiểu mà kiếp trước Lục Dao từng nghĩ là ấm áp.
Thì ra, thứ cô gọi là ấm áp, chỉ là ảo ảnh trước khi bị thiêu sống.
Cửa sắt nặng trịch được kéo ra. Không khí ngoài kia cuộn vào như một cơn lốc chết chóc, mang theo âm thanh khục khục của hàm răng va nhau, tiếng móng vuốt cào trên nền bê tông, và mùi tử khí xộc thẳng vào phổi.
Tang thi xuất hiện. Đôi mắt trắng dã, miệng ngoác ra tận mang tai, hàm răng lởm chởm không ngừng nhỏ dãi.
Lục Dao không khóc. Cô chỉ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt Trình Hạo.
"Trình Hạo." Giọng cô mỏng như tơ nhện, nhưng từng chữ rạch thẳng vào tim người nghe: “Xuống địa ngục đi.”
Bầy tang thi lao đến. Một con chụp lấy vai cô, răng cắm vào thịt. Một con khác xé toạc cẳng chân trái. Da bị lột, thịt bị gặm, xương bị nghiền thành tiếng rắc rắc như tiếng hạt dẻ vỡ.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cái chết, Lục Dao không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Chỉ còn duy nhất một hình ảnh sót lại trong đầu cô. Trình Hạo đứng đó, quay lưng đi, dáng vẻ như thể vừa hoàn thành một nghĩa vụ đạo đức cao cả nào đó.
***
“Dao Dao? Cậu đang ngủ à?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Là Tiêu Nhã, bạn cùng phòng ký túc xá. Cô ấy đang ngồi trên giường đối diện, ôm cặp sách, vẻ mặt ngái ngủ.
Trước mắt là căn phòng ký túc nhỏ hẹp, tường sơn vàng cũ kỹ, ánh nắng đầu xuân chiếu qua ô cửa kính mờ bụi.
Trên bàn là bài kiểm tra Hóa hôm qua. Trên tường là tờ lịch giấy ghi rõ ràng ngày 13 tháng 4. Hôm nay là ngày trước khi tận thế bắt đầu đúng một tuần.
Lục Dao ngồi bất động gần một phút. Cô nhìn bàn tay mình, trắng trẻo, sạch sẽ, không hề có vết máu hay vết dao nào.
Sau đó cô cười.
Không phải cười vì nhẹ nhõm.
Không phải vì vui mừng được sống lại.
Mà là một nụ cười méo mó, điên dại, lạnh lẽo và nguy hiểm.
“Trình Hạo.” Lục Dao lặp lại cái tên ấy, chậm rãi như đang gặm nhấm từng chữ.
3
0
1 tuần trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
