0 chữ
Chương 8
Chương 8
Tạ Đông Nghi nhíu mày muốn quan sát bức ảnh đó kỹ hơn nữa nhưng cô say quá rồi, mí mắt nặng trĩu đổ xuống khiến tầm nhìn mờ ảo. Điện thoại rơi tự do trên mặt bàn bằng kính phát ra âm thanh cứng nhắc. Rất nhanh sau đó, trong phòng khách sang trọng chỉ còn tiếng máy điều hoà chạy du du và tiếng hít thở đều đều thật nhẹ. Tạ Đông Nghi mang theo men rượu và hình bóng em gái mùa hạ của cô ngủ thật say.
Một giấc ngủ này kéo dài liền mạch đến tận sáng hôm sau, khi Tạ Đông Nghi tỉnh dậy thì mặt trời đã hăng hái chiếu sáng. Những tia nắng đặc trưng của mùa hè cuồng nhiệt tới mức như muốn sấy khô mọi thứ, chói chang quá độ.
Gương mặt xinh đẹp vì dư âm của chất men lúa mạch mà khó chịu nhăn lại, lộ ra chiếc lúm má trên bên trái tinh nghịch. Mà chủ nhân của nó thì còn muốn lười biếng thật lâu nhưng chợt vớt vát được gì đó liền tỉnh như sáo!
Tạ Đông Nghi uể oải nghiêng người cầm lên điện thoại, đúng là thiết bị thông minh đời mới nhất có khác, màn hình vẫn sáng qua hẳn một đêm mà chưa hết pin lại còn không hề nóng máy, hoặc cũng có thể là trong phòng bật điều hoà. Nhưng cô không quan tâm đến điều đó vì toàn bộ sự chú ý đã tập trung vào tấm ảnh trước mặt, là ảnh chụp một quán ăn rất nhỏ nhưng vô cùng bắt mắt:
"Chè trôi nước Đông Hạ."
"Đông Hạ?" Tạ Đông Nghi vô thức lẩm bẩm mấy lần hai chữ này, không hiểu sao cô có cảm giác cực kỳ quen thuộc.
"Đông, Hạ, Đông Hạ là gì? Là mùa đông và mùa hạ à?"
Khi Tạ Đông Nghi vẫn còn mông lung phân tích tên quán của người ta thì có cuộc gọi đến, là chủ nhân của tiệc cưới hôm trước.
Mười lăm phút sau tại văn phòng tổng giám đốc công ty du lịch "Asia & Europe Travel" của Tạ Đông Nghi, chân dài của cô vừa bước vào đã bị mùi thơm vừa lạ vừa quen đánh úp.
"Nhóc con, em xem chị mang về cho em cái gì đây này!" Phan Vũ Thanh Trà cười tươi đến nở hoa khiến em gái họ Tạ không khỏi âm thầm cảm thán:
"Đúng là phụ nữ vừa đi hưởng tuần trăng mật về có khác, ngọt ngào đến muốn tiểu đường rồi!".
"Chị đừng có gọi em bằng cái tên trẻ trâu như vậy chứ, nhóc con nào, người ta là Sếp tổng đấy, lại còn sắp bước sang tuổi ba mươi tròn chĩnh rồi đây này!"
Phan Vũ Thanh Trà càng vui vẻ đến khoa trương mà thưởng thức hình tượng đáng yêu hiếm hoi này của chủ nhân toà nhà mà cô đang ngồi, sau đó phấn khích mở ra hộp đựng bánh hình vuông rồi đẩy sang:
"Mau thử đi, anh rể em phải dậy từ gà gáy để xếp hàng mới mua được đấy!"
Tạ Đông Nghi liếc mắt nhìn một cái, hiếm có như vậy sao?
"Chè trôi nước với mochi thôi mà, có gì lạ mà vợ chồng son nhà chị hào hứng thế?"
"Em cứ ăn đi rồi biết!" Phan Vũ Thanh Trà thật muốn đánh cái đứa kiêu ngạo này một cái, người ta đã có lòng mua về dâng đến tận mồm rồi còn thái độ nữa, xong cô lại bồi thêm một câu:
"Quán này nổi tiếng lắm, bọn chị cố tình từ Paris về sớm hai ngày để lên đó chơi và thưởng thức đấy."
"Cuốn hút như vậy?" Tạ Đông Nghi mở ra hộp giấy nhỏ, chè trôi nước là loại đông lạnh, Phan Vũ Thanh Trà mua về nhà rồi mới luộc, sau đó cho thêm nước đường gừng, dừa sợi và vừng đen giã nguyễn đi kèm rồi mang tới, nhưng chất lượng không khác gì so với vừa mua từ quán ra. Từng viên bánh tròn vo căng bóng, lớp vỏ láng mịn chỉ cần nhìn thôi đã có cảm giác mềm mại. Mỗi hộp có năm viên, mỗi viên lại là một màu tươi mới. Nước đường sóng sánh không loãng, óng ánh toả hương thơm đặc trưng của gừng tươi và vừng rang vừa đủ.
"Thế nào?" Phan Vũ Thanh Trà nhướng mày trêu chọc khi quan sát biểu cảm của ai đó. Nhóc con kiêu ngạo này, giờ thấy ngon rồi chứ gì?
"Ngon!" Tạ Đông Nghi nuốt xuống viên thứ nhất rồi lại ăn viên thứ hai. Mỗi viên trôi nước không to cũng không nhỏ, có thể ăn một miếng hoặc cắn đôi, lớp vỏ bên ngoài dẻo dính đến mê hoặc, phần nhân bên trong thì bùi béo mà không ngán, đặc biệt là năm viên hình như lại có các loại nhân khác nhau? Cô hứng thú hỏi:
"Chị Trà, cái này nhân không giống nhau à?"
"Đúng vậy, em thấy mê chưa?"
"Haha, mê ạ, để em ăn thử cái này đi."
Phan Vũ Thanh Trà cười híp mắt nhìn đôi bàn tay thon dài trắng phấn không tì vết kia hấp tấp mở giấy gói ngộ nghĩnh quanh chiếc bánh mochi.
Tạ Đông Nghi lướt qua lớp vỏ phủ bột mỏng nhẹ, cắn xuống một miếng thì cả cơ thể liền đóng băng, cô vô thức cắn thêm một miếng rồi một miếng đến khi hai má căng phồng mới không tình nguyện dừng lại, hương vị này, hương vị này thật quen thuộc!
Một giấc ngủ này kéo dài liền mạch đến tận sáng hôm sau, khi Tạ Đông Nghi tỉnh dậy thì mặt trời đã hăng hái chiếu sáng. Những tia nắng đặc trưng của mùa hè cuồng nhiệt tới mức như muốn sấy khô mọi thứ, chói chang quá độ.
Gương mặt xinh đẹp vì dư âm của chất men lúa mạch mà khó chịu nhăn lại, lộ ra chiếc lúm má trên bên trái tinh nghịch. Mà chủ nhân của nó thì còn muốn lười biếng thật lâu nhưng chợt vớt vát được gì đó liền tỉnh như sáo!
"Chè trôi nước Đông Hạ."
"Đông Hạ?" Tạ Đông Nghi vô thức lẩm bẩm mấy lần hai chữ này, không hiểu sao cô có cảm giác cực kỳ quen thuộc.
"Đông, Hạ, Đông Hạ là gì? Là mùa đông và mùa hạ à?"
Khi Tạ Đông Nghi vẫn còn mông lung phân tích tên quán của người ta thì có cuộc gọi đến, là chủ nhân của tiệc cưới hôm trước.
Mười lăm phút sau tại văn phòng tổng giám đốc công ty du lịch "Asia & Europe Travel" của Tạ Đông Nghi, chân dài của cô vừa bước vào đã bị mùi thơm vừa lạ vừa quen đánh úp.
"Đúng là phụ nữ vừa đi hưởng tuần trăng mật về có khác, ngọt ngào đến muốn tiểu đường rồi!".
"Chị đừng có gọi em bằng cái tên trẻ trâu như vậy chứ, nhóc con nào, người ta là Sếp tổng đấy, lại còn sắp bước sang tuổi ba mươi tròn chĩnh rồi đây này!"
Phan Vũ Thanh Trà càng vui vẻ đến khoa trương mà thưởng thức hình tượng đáng yêu hiếm hoi này của chủ nhân toà nhà mà cô đang ngồi, sau đó phấn khích mở ra hộp đựng bánh hình vuông rồi đẩy sang:
"Mau thử đi, anh rể em phải dậy từ gà gáy để xếp hàng mới mua được đấy!"
Tạ Đông Nghi liếc mắt nhìn một cái, hiếm có như vậy sao?
"Chè trôi nước với mochi thôi mà, có gì lạ mà vợ chồng son nhà chị hào hứng thế?"
"Quán này nổi tiếng lắm, bọn chị cố tình từ Paris về sớm hai ngày để lên đó chơi và thưởng thức đấy."
"Cuốn hút như vậy?" Tạ Đông Nghi mở ra hộp giấy nhỏ, chè trôi nước là loại đông lạnh, Phan Vũ Thanh Trà mua về nhà rồi mới luộc, sau đó cho thêm nước đường gừng, dừa sợi và vừng đen giã nguyễn đi kèm rồi mang tới, nhưng chất lượng không khác gì so với vừa mua từ quán ra. Từng viên bánh tròn vo căng bóng, lớp vỏ láng mịn chỉ cần nhìn thôi đã có cảm giác mềm mại. Mỗi hộp có năm viên, mỗi viên lại là một màu tươi mới. Nước đường sóng sánh không loãng, óng ánh toả hương thơm đặc trưng của gừng tươi và vừng rang vừa đủ.
"Thế nào?" Phan Vũ Thanh Trà nhướng mày trêu chọc khi quan sát biểu cảm của ai đó. Nhóc con kiêu ngạo này, giờ thấy ngon rồi chứ gì?
"Ngon!" Tạ Đông Nghi nuốt xuống viên thứ nhất rồi lại ăn viên thứ hai. Mỗi viên trôi nước không to cũng không nhỏ, có thể ăn một miếng hoặc cắn đôi, lớp vỏ bên ngoài dẻo dính đến mê hoặc, phần nhân bên trong thì bùi béo mà không ngán, đặc biệt là năm viên hình như lại có các loại nhân khác nhau? Cô hứng thú hỏi:
"Chị Trà, cái này nhân không giống nhau à?"
"Đúng vậy, em thấy mê chưa?"
"Haha, mê ạ, để em ăn thử cái này đi."
Phan Vũ Thanh Trà cười híp mắt nhìn đôi bàn tay thon dài trắng phấn không tì vết kia hấp tấp mở giấy gói ngộ nghĩnh quanh chiếc bánh mochi.
Tạ Đông Nghi lướt qua lớp vỏ phủ bột mỏng nhẹ, cắn xuống một miếng thì cả cơ thể liền đóng băng, cô vô thức cắn thêm một miếng rồi một miếng đến khi hai má căng phồng mới không tình nguyện dừng lại, hương vị này, hương vị này thật quen thuộc!
7
0
2 tháng trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
