Chương 2
Sở đại sư nói chuyện cũ
Trước phong cảnh xuân sắc nên thơ của Lưu Yên, Sở công tử cũng không có mở miệng cảm thán gì, chỉ ngồi một bên lẳng lặng mà chiêm ngưỡng. Nhìn kỹ lại thì nàng ta cũng không phải là quá xuất sắc, nhưng cũng coi như là có tố chất, đáng để thưởng thức.
Sau khi nuốt từng ngụm cho đến hết nồi canh đại bổ của Sở Dương, Lưu Yên sắc mặt ngày càng hồng hào, da dẻ mịn màng hơn. Nàng lúc này thần sắc vô cùng phức tạp nhìn về phía người đối diện, không rõ đối phương là ai, lại có thể tùy ý phối chế thứ này, bề ngoài thì trông giống nồi canh thập cẩm nhưng thực tế là phương thuốc vô cùng có lợi cho võ giả, chưa kể ở trong Minh Lâm mà còn thoải mái nấu nướng thế này, không phải thằng đần thì chính là cao thủ.
-Tiền bối… tiểu nữ mạo muội hỏi danh xưng của người…
Sở Dương nhìn thấy nồi canh đã hết sạch liền móc ra một túi nước, hắn đổ vào nồi tráng mấy cái rồi đổ đi. Nghe câu hỏi, hắn thoải mái trả lời.
-Không cần khách sáo, ta chỉ là một bác sĩ thôi.
-Bác sĩ?
Lưu Yên khó hiểu bật ra câu hỏi, từ nhỏ đến lớn, dù sinh sống ở thành trì hạng trung nhưng nàng không hề biết có một thứ gì gọi là bác sĩ cả. Sở Dương nghe như vậy, không khỏi cười phá lên.
-Ta nhầm, ngươi có thể coi ta là một đại phu.
Lúc này nàng ta mới hiểu được, cũng gật gù vài cái, thì ra là một luyện dược sư, thảo nào có khả năng phối thuốc ghê gớm như vậy. Lưu Yên hiếu kì hỏi tiếp.
-Sở đại sư, có lẽ không phải là người Tinh Dạ Thành? Tiểu nữ dù gì trong thành cũng có ít danh tiếng, không ai không biết.
Sở Dương muốn ra khỏi khu rừng này, cần nhất là sự trợ giúp của hai huynh muội này, khi thấy đối phương khách sáo với mình như vậy cũng liền giả vờ giả vịt một đoạn. Hắn nhìn xuống chân Lưu Yên, ánh mắt có chút buồn, miệng nở ra một nụ cười chua chát.
-Ta vốn xuất thân từ một ngôi làng nhỏ, tuy nhiên bị tai nạn diệt tộc, đành phải bỏ trốn, cuối cùng bị lạc vào khu rừng này.
Trông dáng vẻ của Sở Dương, Lưu Yên tỏ vẻ đồng cảm, không khỏi thở dài mấy tiếng. Sở Dương nhìn biểu tình của nàng trong lòng buồn cười đến tắc thở, không ngờ không chỉ có chuyên môn bác sĩ, khả năng phối thuốc thần thánh mà giờ hắn còn có khả năng diễn kịch tốt như vậy. Kiềm chế cảm xúc thật trong lòng, Sở Dương tiếp tục nói ra.
-Ta đã lang thang hơn nửa tháng, nhiều lúc ta có ý định chết để chấm dứt cuộc đời này, nhưng vẫn có một chấp niệm báo thù, ài… ta thật là ngu ngốc mà…
Chợt Lưu Yên hình như nhớ ra gì đó, nàng la lên.
-Họ Sở… họ Sở… là Sở gia Tinh Cương thành bị thú triều hủy diệt sao…
Rồi nàng nhận ra mình vừa nói gì, không khỏi trầm xuống, lặng lẽ quan sát biểu tình của Sở Dương. Lúc này, tên Sở công tử ngạc nhiên không kém, hắn quả thực không ngờ có một Sở gia thực sự bị diệt tộc. Phóng lao thì phải theo lao, giả vờ thở dài một tiếng, Sở Dương tiếp tục diễn.
-Không cần phải ngại, ta không để tâm đâu…
Lưu Yên hiểu được cảm xúc của người đối diện, cũng không nói gì, chỉ nhìn xuống đất rồi yên lặng ngồi đó. Nhưng nàng đâu biết rằng, tuy nãy giờ nói với nhau về một câu chuyện buồn nhưng tâm trí của Sở Dương đâu có tập trung ở trong câu chuyện mà là nhìn về phía núi non trắng nõn, đồi núi chập trùng đang lồ lộ ra kia. Nhìn ngắm hồi lâu, hắn không khỏi xúc động một chút, làm tiểu đệ đệ đang ngủ say bỗng chốc tỉnh giấc. Sở Dương vội vàng khom người để che giấu tên tiểu đệ khốn kiếp kia. Trông thấy bộ dáng kì lạ, Lưu Yên khẩn trương hỏi thăm.
-Sở đại sư, người xảy ra chuyện gì?
-Không… không có gì… cũng trễ rồi, chúng ta nên… rời khỏi đây thôi…
Sở Dương một mặt phải che giấu thứ ngu ngốc kia, một mặt phải giữ dáng vẻ nên trả lời có đôi chút ngập ngừng, tuy vậy không làm Lưu Yên nghi ngờ. Nàng ta gật đầu một cái rồi đứng dậy, chợt nhận ra quần áo có chút bất thường liền đỏ mặt quay sang chỗ khác mà chỉnh sửa lại, lúc này nàng mới nghĩ, thì ra là do ăn mặc lôi thôi như vậy mới khiến cho Sở Dương khó chịu.
-Tiểu nữ xin lỗi, không hiểu tại sao…
-Không có gì không có gì. Chúng ta nên rời khỏi đây thôi.
Sở Dương khoát tay, hắn nào dám trách cứ gì, nhìn thì cũng nhìn ngắm thoải mái rồi, bây giờ còn mở miệng ra vẻ thì đúng là không khác gì biến thái. Lưu Yên cũng cười mỉm một cái rồi qua phía bên kia nói chuyện với Lưu Biểu, một hồi lâu sau cả hai mới quay lại, lúc này tiểu đệ của Sở Dương cũng không còn quậy phá nữa, hắn đã có thể đứng thẳng đi lại bình thường.
-Sở đại sư, thật sự xin lỗi…
Lưu Biểu lên tiếng, hẳn là còn áy náy chuyện lúc nãy, nhưng Sở Dương gạt phăng đi.
-Không sao, người trẻ tuổi có chút bồng bột.
-Vâng. Tiểu Yên, chúng ta mau cùng đại sư rời khỏi Minh Lâm, buổi tối vô cùng nguy hiểm.
-Được.
Nói rồi cả hai huynh muội đi trước dẫn đường, Sở Dương cầm nồi đồng cũ nát của mình mà bước theo. Cả ba người lúc này đã không còn ngại ngùng, cười nói rôm rả, dọc đường, Sở Dương còn dùng tri thức trong đầu giới thiệu qua một vài dược liệu mà cả hai huynh muội Lưu Biểu Lưu Yên không tài nào nhận biết được.
-Này là nhất tinh Tiêu Trạch Thảo, phía bên kia là nhất tinh Tinh Vũ Diệp…
-Sở đại sư, ngươi thật sự rất tài giỏi.
-Đúng như vậy, đối với dược liệu có rất nhiều kiến thức.
Trong mắt Lưu Yên lúc này, Sở Dương rõ ràng là một thần tượng, trẻ tuổi như vậy mà học rộng tài cao, nếu không phải gia đình tan nát thì chắc chắn sẽ là một phương kiêu hùng, được làm quen với người này quả là diễm phúc. Không cuồng nhiệt quá mức như muội muội, Lưu Biểu chỉ duy trì ở mức thán phục mà thôi, có lẽ do hắn chưa từng nếm qua món canh đại bổ mà Sở Dương nấu.
Hành trình của ba người ước chừng một canh giờ theo đường mòn mà rời khỏi khu rừng Minh Lâm này. Lúc này đây, không khí trở nên dễ chịu, cây cối cũng thưa thớt dần đi, đây là dấu hiệu cả ba đã ra đến bìa rừng. Lưu Biểu nói.
-Đây là đã thoát ra khỏi Minh Lâm, Sở đại sư dự định đi đâu?
Ra vẻ một con người đã trải qua mất mát quá nhiều, Sở Dương giọng nói chầm chậm.
-Ta bây giờ chỉ có một thân một mình, đi đâu không được chứ, ha ha.
Lưu Yên muốn học hỏi thêm đôi chút từ Sở Dương, cũng như nhận thêm chút lợi ích như nồi canh kia, lập tức lên tiếng mời chào.
-Sở đại sư, nếu không chê thì ghé qua tệ xá tiểu nữ bên trong Tinh Dạ thành, tuy không xa hoa rộng lớn nhưng sinh sống vô cùng thoải mái a.
Chờ đợi chính là câu này, Sở Dương tuy thể hiện ra vẻ mặt đau thương, nhưng vẫn là câu nói đồng ý.
-Nếu Yên tiểu thư đã có lời mời thì ta đành chấp nhận, hiện tại ta cũng không có nơi nào để đi.
-Được vậy thì tốt quá, đi, chúng ta mau vào thành, trời sắp tối rồi.
Lưu Yên mừng rỡ cười tươi rồi nắm tay Sở Dương dắt đi theo đường mòn, trong khi một bên Lưu Biểu thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vì thương yêu muội muội nên cũng không có ý kiến gì, chỉ lẳng lặng theo sau quan sát.
221
5
5 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
