TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Nồi canh đại bổ "mắt"

Sau khi sơ chế xong, Sở Dương cho vài cây thảo dược, vài miếng thịt lợn rừng đã cắt nhỏ vào nồi đồng, hắn quay sang miệt mài cọ xát cây củi khô vào miếng gỗ dẹt. Một lúc sau tia lửa bắn ra, đống bùi nhùi từ lá khô, xơ cây bắt đầu bén lửa rồi bùng cháy. Ngọn lửa ấm áp xua tan cái ẩm thấp làm khiến con người ta mệt mỏi của rừng già.

Phù, phù.

Có vẻ ngọn lửa này hơi khó kiểm soát, đôi lúc lại chập chờn, đôi lúc lại bùng cháy, nó khiến Sở công tử chúng ta không một phút nào rời mắt, liên tục kiểm soát hỏa hầu.

-Một chút nữa, hai miếng Nhất Niên Trầm nữa là ngon.

Nhấm nháp một chút, hắn cười mỉm thỏa mãn. Đã nửa tháng nay ngày nào cũng phải nấu nướng, Sở Dương đã biết cách nấu nướng sao cho ngon lành nhất có thể, tuy là có thể ăn tạm để sống, nhưng công tử lại không muốn ăn thức ăn quá tệ.


Hắn, Sở Dương, vốn là một bác sĩ thế kỉ 21, sau lần chữa bệnh cho một lão già kì lạ không danh không tính, không người thân họ hàng, không ai nhận ra lão đã từng tồn tại, đã từng được hắn khám chữa, trong lúc lái ô tô về nhà, hắn đã bị ô tô đâm chết. Nhưng kì lạ là sau một thời gian, hắn tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong rừng, trong tay đang cầm cái nồi đồng ngu ngốc kia. Sở Dương chắc chắn rằng mình không còn ở trái đất nữa, hoặc là đang ở thế giới người chết mà dân gian hay đồn đại. Tuy là tự nhận mình đã chết, hắn cũng không buồn cho lắm, cuộc đời hắn đã cứu chữa cho rất nhiều người, đã thỏa mãn cái mơ ước lúc nhỏ của hắn là trở thành bác sĩ.

Sở Dương lúc tỉnh dậy vô cùng đói, bản năng đã thúc giục hắn phải tìm thức ăn và nước uống, tuy nhiên vốn là người địa cầu và niên kỷ lại không ít, hắn tin rằng khu rừng này không hề an toàn như vẻ bề ngoài của nó. Vì quá cẩn thận như vậy nên hắn nhịn đói tận một ngày trời. Đến khi gần như kiệt sức, hắn lết lại gần một cái cây đang trĩu đầy quả mọng, trong thâm tâm hắn vô cùng muốn biết loại quả kia có thể ăn được không thì chợt một dòng thông tin chạy qua đầu hắn.

-Chu Linh Quả, nhất phẩm, dược liệu lành tính, ăn trực tiếp hoặc dùng làm nguyên liệu điều chế Phục Linh Đan. Niên kỷ ba tháng. Đặc điểm nhận dạng, quả mọng màu đỏ, tròn, cỡ một đốt ngón tay, thường sinh trưởng thành chùm ba quả.

-Cái gì thế này?

Tuy sửng sốt trước tri thức vừa nhận được, nhưng mà bụng Sở Dương đang réo quá kinh khủng nên hắn buộc lòng phải hái hết đống quả mọng Chu Linh Quả kia xuống mà nhai. Ăn hết mười hai quả, bụng hắn mới êm dịu đi một chút, không còn đòi hỏi quá nhiều, tuy vậy cảm giác đói vẫn chưa hết cho nên Sở công tử lại phải lên đường tìm kiếm thức ăn tiếp. Lúc hắn vừa chuẩn bị cất bước, một âm thanh êm dịu vang lên trong đầu hắn.

-Thủy Dung Thảo, bên phải ba mươi bước.

-Bây giờ có cả định vị sao? Ta sắp hóa thân làm Google sao?

Bước sang phía bên phải ba mươi bước, Sở Dương phát hiện ra một hồ nước trong suốt, vô cùng tinh khiết, bên dưới đáy có khoảng trăm nhánh cỏ đang đung đưa theo từng gợn nước. Một dòng thông tin mới chạy ngang qua đầu hắn.

-Thủy Dung Thảo, nhất phẩm, dược liệu lành tính, có khả năng làm thanh mát cơ thể, sảng khoái tinh thần. Đặc điểm nhận dạng, màu xanh, thân mảnh, dài, không có nhánh, thường được tìm thấy trong một hồ nước sạch có thể uống được.

Rồi không lâu sau dòng thông tin trên, một thông tin khác hiện ra.

-Thủy Dung Thảo không nên dùng trực tiếp, khuyến cáo nên luộc lấy nước uống theo tỷ lệ ba nhánh một nồi đồng đầy nước, có tác dụng giúp người dùng không cần uống nước trong ba ngày.

Sở Dương mừng rỡ reo lên.

-Thì ra sau khi ăn nó còn hướng dẫn ta tìm nước uống, đã vậy còn có cả cách chế biến, giỏi, công tử chấm ngươi mười điểm.

Nói rồi hắn làm theo công thức mà tri thức trong đầu chỉ bảo, nhổ ba nhánh Thủy Dung Thảo, dùng nồi đồng múc đầy nước rồi cố gắng ma sát tạo lửa để luộc.

-Khóa sinh tồn hoang dã ta theo học lúc này giá trị không nhỏ a.

Sau khi luộc xong, hắn chờ nước nguội rồi gắp ba nhánh Thủy Dung Thảo ra, xong xuôi đưa lên miệng uống vài ngụm, dòng nước ngọt mát theo miệng hắn mà chảy khắp thân thể khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái. Xong xuôi, Sở Dương nằm vật ra đất, nhớ lại cảm giác ăn Chu Linh Quả, uống nước ao kia mà thở dài.

-Có lẽ ta vẫn chưa chết, cảm giác quá thật.

Hắn ngước nhìn qua hàng cây cao của rừng già, mắt có chút mỏi mệt.

-Ông trời kia, ta đã chết rồi, mà ông lại bắt ta sống lại, cho ta cái khả năng kì lạ này, đặc biệt là cái nồi đồng ngu ngốc kia, thì cẩn thận đấy, nếu mà ông làm trái ý ta, ta sẽ lật tung cái vùng trời này lên, nhớ lời ta đấy.

Nói rồi hắn thiếp đi một giấc thật dài.


Sở Dương đã trở lại sau khi dùng năng lực đặc biệt của mình tìm kiếm loại gia vị mang tên Nhất Niên Trầm. Cầm hai miếng trên tay, hắn bóp nhỏ rồi rải từ từ vào nồi đồng đang sôi sùng sục kia. Nhất Niên Trầm vừa chạm mặt nước, màu món canh đang màu trắng sữa biến đổi sang trong suốt, một mùi hương nhẹ nhàng bay là đà trên mặt tựa như tầng sương trắng làm món canh trở nên thật đặc biệt. Màn sương kia mang đến một cảm giác êm dịu, thư thái, sảng khoái tinh thần, nếu người nào đang mệt mỏi, chỉ cần hít một chút cũng có thể ngồi dậy làm việc tiếp ít nhất hai ba canh giờ nữa.

Sở Dương mặt thỏa mãn nhấc nồi đồng qua một bên, lấy nửa quả dừa hôm trước hái được làm chén, từ từ thưởng thức món canh ngon lành. Mùi thơm cộng với vị ngọt mát mà món canh làm hắn không ngừng hít hà cảm thán.

-Nấu được món ăn thơm ngon bổ dưỡng thế này, không phải Sở đại công tử thì là ai nữa.

Đang thưởng thức thoải mái, chợt hắn nghe tiếng người vang lên. Đã nửa tháng không gặp con người, Sở Dương mừng rỡ, tuy nhiên vẫn duy trì một tầng cẩn thận, chỉ dỏng tai lên mà nghe ngóng, sau khi sống lại, không chỉ có khả năng kia, giác quan của hắn nhạy bén hơn xưa rất nhiều. Thanh âm từ xa kia vọng lại vào tai hắn.

-Đại ca, đằng kia có khói, chắc chắn có người ở đó.

-Đi, đi xem thử một chút, ở nơi nguy hiểm này ai lại rảnh rỗi vào đây đốt lửa, nếu họ cầu cứu thì mau đến giúp.

Sở Dương không nghe tiếng nói chuyện nữa mà chỉ nghe tiếng chân sột soạt.

-Thì ra là hai người tốt, ta có thể nhờ họ đưa ta thoát khỏi đây.

Nghĩ thầm một chút, hắn lại tiếp tục thưởng thức món canh thơm ngon của mình.

Một lát sau, tiếng chân đạp trên lá khô sột soạt càng lớn dần, hai người một nam một nữ kia đã đến gần với Sở Dương trong khi hắn vẫn đang húp canh một cách thoải mái.

Trông thấy Sở Dương, nữ tử kia kêu lên.

-Đại ca, hắn là người đốt lửa.

Nghe tiểu muội mình kêu như vậy, nam tử đi sau bước lên vài bước, nhìn Sở Dương bằng ánh mắt khó hiểu.

-Vị huynh đệ này, sao ngươi lại ở đây đốt lửa ăn uống một cách thoải mái như vậy?

Hắn đặt nửa trái dừa còn đọng chút canh xuống đất, mắt nhìn qua hai người đến trước mặt mình một chút. Nữ tử kia nhìn có chút đẹp, mặt mũi thanh tú, mắt phượng mày ngài, đặc biệt là làn da trắng trẻo, dáng người lại vô cùng mềm mại và đầy đủ, cần chỗ nào thì dư xài chỗ đó. Còn nam tử kia nhìn vẻ ngoài rắn rỏi, da hơi ngăm đen, mặt mũi tuy không được gọi là mỹ nam như cũng tạm chấp nhận được. Cả hai có một chút nét giống nhau nên có thể là huynh muội ruột thịt. Sở đại công tử sau một hồi nhìn ngắm thì mới nở ra một nụ cười xán lạn với hàm răng trắng muốt và chút rau còn dính lại. Hắn mở miệng.

-Hai người là ai? Đến đây có chuyện gì? Ta chưa từng gặp qua nha.

Nam tử trả lời.

-Tại hạ Lưu Biểu, còn muội muội là Lưu Yến, hôm nay đang trên đường lịch luyện thì phát hiện cột khói cao ngút, dự là có chuyện không lành nên mới đến đây tương trợ.

Sở Dương cười ha hả, đập đập xuống đất.

-Vậy ra là ý tốt, đa tạ đa tạ, có điều ta không có chuyện gì cả, chỉ là đói bụng nấu một nồi canh, nếu hai vị không chê, có thể thưởng thức một chút.

Nói rồi hắn im lặng một hồi chờ động tĩnh từ hai huynh muội Lưu Biểu và Lưu Yến, nếu cả hai không đồng ý kết thân theo cách này, hắn sẽ có cách khác, mục đích của hắn là thoát khỏi cánh rừng này.

-Đại ca…

Trên mặt Lưu Yên có chút nghi ngờ, liền kéo tay Lưu Biểu, thế nhưng vừa hít mùi thơm tỏa ra từ Nhất Niên Trầm, bụng của nàng không cách nào chống cự liền kêu lên một tiếng. Vẻ mặt ngượng ngùng của nàng làm Sở Dương bật cười.

-Không cần lo, ta không hại hai người đâu, canh này là thuốc bổ ta tự pha chế, nhìn đây.

Nói rồi hắn cầm nửa trái dừa chứa canh kia lên húp trọn, vẻ mặt thỏa mãn cùng mùi hương kia làm bụng cả hai huynh muội bụng réo lên liên hồi. Không thể nhịn nổi nữa, Lưu Yên bước tới, ngồi ngay ngắn bên cạnh nồi đồng nát kia, nàng triệu hồi một cái bát sứ từ trong túi trữ vật để múc canh. Lưu Biểu ở một bên tuy rằng cũng bị hấp dẫn nhưng vẫn đứng yên, lo lắng nói với muội muội.

-Lưu Yên đừng, nguy hiểm lắm…

Nhưng lời nói của hắn có chút nào lọt tai nàng nữa, Lưu Yên đã đưa bát sứ đầy canh lên miệng mà húp một hơi dài. Nước canh tuyệt hảo chảy vào trong người khiến dòng chảy linh khí trong cơ thể nàng trở nên vô cùng trơn tru, mặt khác còn tẩy rửa tạp chất trong cơ thể, điểm này không khỏi làm nàng không cưỡng lại được mà rên lên một tiếng, mắt nhắm nghiền lại mà tận hưởng. Nhìn thấy biểu hiện của tiểu muội, Lưu Biểu không khỏi hốt hoảng, vội vàng chắn trước mặt nàng, thủ thế võ trước mặt Sở Dương, hắm gầm gừ.

-Tên khốn kiếp, ngươi đã làm gì tiểu Yên, nàng có chút mệnh hệ nào ta sẽ giết chết ngươi.

Nghe được đại ca hù dọa người ta như vậy, Lưu Yên đang tận hưởng cảm giác tẩy rửa sung sướng mà lại bị làm phiền, tâm tình vô cùng khó chịu hất Lưu Biểu sang một bên làm hắn té nhào. Nàng nhẹ nhàng nhìn sang Sở Dương, cười nói.

-Tiền bối, vãn bối có thể… xin một chén nữa không?

Sở Dương biết món ăn mà thanh âm trong đầu hắn chỉ dạy lúc nào cũng có một điểm đặc biệt, không có lợi ích này thì cũng lợi ích khác. Món canh hắn nấu lúc này là một nồi canh đại bổ, người thường húp một chút thôi là đã có lợi ích không nhỏ, cho nên hắn không quá bất ngờ trước biểu hiện của Lưu Yên. Hắn mỉm cười một hồi.

-Thoải mái đi, chỗ này còn nhiều, này tên kia, qua đây ăn một ít đi.

Được Sở Dương cho phép, Lưu Yên nhiệt tình húp thêm canh đại bổ này, còn Lưu Biểu thấy muội muội không có chuyện gì, lại ngại vì hành động lúc nãy của mình nên chỉ ngồi một bên, quay lưng về phía hai người đang ăn uống này.

Nhìn động thái của Lưu Biểu, Sở Dương cười thầm, khá khen cho tên này làm việc đúng ý hắn. Vì ở bên này tiểu muội của hắn vừa húp canh, vừa thể hiện khuôn mặt vô cùng thỏa mãn, lại không rõ vì sao mà cứ liên tục nới cổ áo ra, làm lộ ra vô số điểm chói mắt, nếu Lưu Biểu mà nhìn qua, Sở đại gia nhà ta chắc chắn không được chiêm ngưỡng cảnh đồi núi chập trùng này rồi…

627

3

6 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.