TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Đột nhập trong đêm

Chuyện rối ren của cả nhà tạm thời không nhắc tới, chỉ nói đến Lương Nhất Nhất, sau khi trở về phòng thì ngã xuống giường ngủ một mạch.

Đúng một giờ sáng, chuông báo thức trên điện thoại vang lên, Nhất Nhất bật dậy ngay lập tức, lấy ra một bộ đồ da bó sát màu đen gồm áo và quần, đi giày da đen gọn gàng. Máy tính đã được thu dọn sẵn và cất vào không gian từ trước. Để phòng bất trắc, cô vẫn cẩn thận hóa trang khuôn mặt. Cô nghiêng tai lắng nghe xung quanh một lúc, thấy không có động tĩnh gì liền mở cửa sổ phòng, thân thủ linh hoạt phóng người nhảy xuống từ tầng ba, đúng vậy, là nhảy xuống.

Từ lần trước khi khí trong kinh mạch được chuyển hóa thành nội lực thành công, Lương Nhất Nhất đã có thể dễ dàng nhảy cao tới sáu, bảy mét. Tầng ba cao khoảng mười mét, nhưng chỉ cần khẽ mượn lực vào tường ngoài là khoảng cách này chẳng là gì với cô.

Sau khi rời khỏi sân nhà mình, Lương Nhất Nhất tránh khỏi phạm vi của các camera giám sát, men theo đường vòng rồi nhanh nhẹn nhảy qua bức tường bao quanh khu quân sự.

Cách khu đại viện khoảng một, hai cây số là một khu dân cư cũ kỹ. Lương Nhất Nhất đi tới đó, chọn một chiếc xe Hyundai màu đen đỗ trước cổng khu nhà, chỉ mất ba giây để bẻ khóa, lên xe, đóng cửa, nổ máy. Trước khi xe kịp phát ra tiếng báo động, cô đã lái xe rời khỏi đó như một cơn gió.

Trên đường lúc này rất vắng xe, cô lái cực nhanh. Mười lăm phút sau đã đến con hẻm phía sau công ty Phú Đạt. Nhưng cô không vội xuống xe, mà mở máy tính xâm nhập vào hệ thống giám sát của Phú Đạt, xác định vị trí văn phòng của Shinji Suzut, rồi mới thu máy tính lại và rời khỏi xe.

Tránh camera giám sát vốn là chuyện thường ngày với một sát thủ. Lương Nhất Nhất đi vào từ cửa sau của công ty Phú Đạt, tìm đến lối thoát hiểm, nơi không lắp camera. Văn phòng của Shinji Suzut nằm ở tầng 29. Vài phút sau, Nhất Nhất đã xuất hiện tại tầng này. Đứng trước cửa thoát hiểm, cô không vội bước ra mà sao chép sẵn một đoạn video giả rồi chèn vào hệ thống giám sát, để mấy nhân viên bảo vệ dưới tầng vẫn thấy hành lang trống trơn như bình thường. Mặc dù tầng này có đến mười hai chiếc camera, nhưng với Lương Nhất Nhất thì giờ đây chẳng đáng lo ngại nữa.

Văn phòng của Shinji Suzut nằm ngay chính giữa tầng. Ánh mắt của Nhất Nhất lướt quanh khung cửa, không thấy có tóc rơi hay bụi bám, dấu hiệu cho thấy nơi này thường xuyên có người ra vào, cô liền mở cửa và bước vào trong.

Căn phòng này vô cùng đơn giản, có thể dùng từ “liếc một cái là thấy hết” để miêu tả: Một giá sách, một bộ bàn ghế làm việc, trên bàn có một chiếc máy tính, một bộ ghế sofa da màu đen, bàn trà đá cẩm thạch, đối diện là một chiếc tivi 37 inch. Nhất Nhất cảm thấy có điều gì đó không ổn, đơn giản một cách bất thường.

Thông thường, văn phòng và phòng nghỉ sẽ thông với nhau, nhưng cô nhìn quanh cũng không thấy. Nghi hoặc trong lòng càng tăng lên, song cô không vội rút lui, mà vẫn lắp đặt một thiết bị nghe lén trong căn phòng cực kỳ đơn giản này.

Nếu chỉ quay về như vậy thì quả là không cam lòng. Lương Nhất Nhất mở luôn hai căn phòng sát bên cạnh văn phòng Shinji Suzut, tìm vị trí thích hợp và cũng lắp thiết bị nghe lén như cũ, rồi mới chuẩn bị rút lui.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng “ting” âm thanh cửa thang máy mở ra, tiếp đó là tiếng giày da dậm trên nền sàn: “Nửa đêm nửa hôm còn phải đi tuần tra, trong công ty thì chẳng có ma nào, mấy ông lãnh đạo nghĩ gì không biết nữa.”

“Mày lo làm gì, người ta bảo sao mình làm vậy, ai trả lương thì người đó là ông chủ. Nói thật, chủ tịch cũ đối xử với anh em tụi mình tử tế hơn nhiều, chứ không như cái tên chủ mới này.”

“Mà tao thấy lạ, cái ông chủ tịch mới này đâu có làm việc ở tầng này, mở cái văn phòng ở đây làm gì không biết. Hại tụi mình phải đi tuần thêm một tầng nữa.”

“Thôi thôi đi nhanh lên, ở đây có gì mà xem, về sớm tao còn ngủ thêm tí. Tối qua đánh bài cả đêm mệt muốn chết.”

Sau đó, lại một tiếng “ting” vang lên, tầng này lập tức trở lại yên tĩnh. Lương Nhất Nhất đợi hai người đi khuất, lập tức lấy máy tính ra, chèn đoạn video hai người đó tuần tra ở tầng khác vào hệ thống giám sát, còn đoạn trống lúc nãy thì đưa vào tầng 28. Thu dọn xong máy tính, cô lặng lẽ đi cầu thang xuống tầng 28. Trong lòng thầm nghĩ, may mà lúc nãy không rút lui sớm, nếu không thì chuyến đi đêm nay coi như công cốc. Cô đoán đúng, tầng 29 chỉ là “vỏ bọc”.

Lương Nhất Nhất lần lượt kiểm tra từng phòng từ phải sang trái, cuối cùng ở phòng thứ ba bên trái phát hiện ra văn phòng thật của Shinji Suzut. Khác với những căn phòng khác đều dùng khóa thường, thì cánh cửa này lại dùng khóa điện tử. Với Nhất Nhất, đây chẳng phải trở ngại gì. Cô lấy từ không gian ra hộp phấn trang điểm, nhẹ nhàng thổi lên bàn phím số, bốn con số hiện ra: 1469. Cô thầm nghĩ, may mà chỉ có bốn chữ số, thử từng tổ hợp cũng không mất nhiều thời gian.

Quả nhiên, chỉ đến lần thứ sáu thì cửa đã mở, mật khẩu là 1964. Căn phòng bên trong rất rộng, bài trí vô cùng xa hoa. Lương Nhất Nhất không dám nán lại lâu, chỉ đảo mắt một vòng rồi lập tức tìm cửa vào phòng nghỉ. Cửa không khóa, cô nhẹ chân bước vào. Đập vào mắt là một chiếc giường cực lớn, đúng là siêu lớn. Cô lập tức đặt thiết bị nghe lén dưới gầm giường, sau đó bắt đầu lục soát. Trong tủ quần áo có vài bộ đồ nam, nhưng không nhiều, có vẻ Shinji Suzut không ở lại đây thường xuyên. Trong nhà vệ sinh, đồ dùng cá nhân vẫn còn rất nhiều, chưa dùng hết. Cô đi một vòng trong phòng nghỉ, cũng không thấy có két sắt hay vật gì giống như nơi cất giữ đồ quý. Vậy thì rất có thể những thứ quan trọng không được để lại trong công ty.

Lương Nhất Nhất có chút thất vọng. Rời khỏi phòng nghỉ, cô lại lắp thêm hai thiết bị nghe lén trong văn phòng, hi vọng ngày mai có thể thu thập được thông tin hữu ích nào đó.

Trong con hẻm phía sau tòa nhà công ty Phú Đạt, Lương Nhất Nhất mở máy tính ra, khôi phục lại hệ thống giám sát về trạng thái bình thường, đồng thời xóa sạch mọi dấu vết cô từng xâm nhập vào hệ thống mạng. Sau đó tắt máy và cất gọn vào không gian, rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Cô lái xe quay trở lại khu dân cư cũ, cẩn thận xóa hết dấu vân tay của mình trong xe, rồi men theo đường cũ quay về. Ba giờ mười phút sáng, Lương Nhất Nhất đã thay đồ ngủ, nằm yên trên giường. Dáng vẻ bình yên ấy khiến người ta ngỡ rằng cô chưa từng rời khỏi căn phòng này.

Sáng thứ Tư, sau khi ăn sáng xong, thấy Lương Văn Vũ chuẩn bị ra ngoài, Nhất Nhất liền gọi: “Anh hai, anh chờ em một chút, em lên lấy sách rồi xuống ngay.”

Lương Văn Vũ mỉm cười: “Em thật sự định đi làm với anh đấy à? Được thôi, anh chờ em dưới lầu, cứ từ từ.”

Thấy anh gật đầu, Nhất Nhất mới yên tâm đi lên lầu.

Tám giờ sáng, Lương Văn Vũ đã ngồi ngay ngắn trong văn phòng. Trợ lý Dương ôm một chồng tài liệu bước vào: “Chủ tịch, đây là những văn kiện ngài giao hôm qua, đang chờ ngài chỉ thị.”

“Ừ, tôi biết rồi, cứ để đó đi, lát nữa tôi xem. Từ hôm nay, Nhất Nhất sẽ cùng tôi đi làm, bữa trưa cậu phải sắp xếp ổn thỏa. Ngoài ra, chuẩn bị cho em ấy một bàn làm việc riêng trong văn phòng của tôi, chuyện này cậu làm ngay đi.”

Lương Văn Vũ vừa nói vừa mỉm cười.

13

0

2 tháng trước

22 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.