0 chữ
Chương 29
Chương 29: Cuộc trò chuyện trong thư phòng
Trong thư phòng, ông Lương đã hoàn toàn khác với vẻ hiền hòa thường thấy trước mặt các cháu. Ông ngồi nghiêm nghị phía sau bàn làm việc. Lương Kiến Nghị tự tay rót một ly nước, đặt trước mặt ông rồi mới ngồi xuống.
“Kiến Nghị, chuyện tối nay, con thấy thế nào?” Ông cụ hỏi.
“Con luôn có cảm giác... tối nay Nhất Nhất nói chuyện như thể tất cả là do cạnh tranh thương mại gây ra, nhưng ẩn ý trong lời nói lại chỉ đến điều gì đó khác. Con cảm thấy con bé như đã biết được điều gì đó, nhưng không thể nói thẳng ra, nên chỉ có thể úp mở để nhắc nhở mọi người trong nhà.” Lương Kiến Nghị suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Con không thấy lạ sao, hôm nay Nhất Nhất ở lại công ty đến tận tối mới về? Trước đây con bé cũng từng đến tìm anh hai nó, nhưng chưa bao giờ ở lại lâu.
Trưa này đi ra ngoài đến tận lúc anh hai con tan làm mới cùng nhau về nhà. Cảm giác như thể con bé đã phát hiện ra điều gì đó bất thường ở công ty, hành động của nó giống như đang bảo vệ thằng hai không để xảy ra chuyện.”
“Ba, vậy theo ba, con bé đã phát hiện ra điều gì?” Lương Kiến Nghị nghĩ mãi không ra, đành hỏi thẳng.
Ông cụ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Con đi gọi thằng hai lên đây, hỏi xem hôm nay Nhất Nhất đến công ty đã làm những gì.”
Lương Kiến Nghị rời khỏi thư phòng, đến phòng của Lương Văn Vũ gọi anh ta sang gặp ông cụ vì có chuyện cần hỏi.
Một lúc sau, Lương Văn Vũ bước vào thư phòng: “Ông ơi, ông muốn hỏi chuyện gì, con nhất định biết gì nói nấy, không giấu giếm.”
Ông cụ nghiêm giọng: “Hôm nay em con đến công ty, đã làm những gì? Con kể thật kỹ, không được bỏ sót chi tiết nào.”
Lương Văn Vũ suy nghĩ một chút, rồi kể lại toàn bộ quá trình: Từ việc Nhất Nhất bị lễ tân chặn lại, đến lúc hỏi han về đối thủ cạnh tranh, sau đó ra ngoài hơn bốn tiếng rồi quay lại, cuối cùng cùng anh về nhà.
Ông cụ trầm ngâm, một lúc sau mới hỏi: “Con chắc là không còn gì khác chứ?”
Chợt Lương Văn Vũ như sực nhớ ra điều gì: “À đúng rồi! Còn một chuyện nữa. Lúc đó con cũng thấy hơi kỳ lạ. Sau bữa trưa, con bé kéo con về ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, rồi kéo rèm ở ban công lại, còn dặn con tuyệt đối không được kéo ra.”
Nghe đến đây, hai ba con liếc nhìn nhau, Lương Kiến Nghị vừa định mở miệng thì ông cụ đã ra hiệu bằng ánh mắt, bảo ông im lặng. Lương Kiến Nghị hiểu ý, liền không nói thêm gì.
Sau khi tiễn Lương Văn Vũ ra ngoài nghỉ ngơi, ông cụ đóng cửa thư phòng lại rồi quay sang nói với con trai: “Kiến Nghị, con thật có phúc, sinh được đứa con gái tốt quá!”
“Ba, ba cũng nghĩ như vậy sao? Nhất Nhất mới chỉ là một cô bé mười bảy tuổi, sao có thể nhận ra được có người đang nhằm vào anh hai nó chứ?” Trên mặt Lương Kiến Nghị vẫn còn hiện rõ vẻ kinh ngạc. Ông bị chính suy nghĩ của mình làm cho sửng sốt, nên rất cần nghe ba xác nhận lại.
“Chín phần là vậy rồi, con bé Nhất Nhất này thật không đơn giản đâu.”
Ông cụ bỗng thay đổi nét mặt, từ nghiêm nghị chuyển sang nhẹ nhõm, cả cơ thể cũng như thả lỏng ra: “Ngày mai con cử vài người âm thầm bảo vệ thằng hai, dù gì nó cũng không được như thằng cả, không có võ nghệ gì đáng kể. Ngoài ra, đừng để bọn chúng sinh nghi. Bảo thằng cả âm thầm kiểm tra quanh công ty xem có gì khả nghi không. Càng ít người biết chuyện này càng tốt. Con cũng đừng dùng người dưới quyền bừa bãi. Nếu bắt buộc phải dùng thì phải chọn những người đáng tin nhất.”
Tuy Lương Văn Vũ không phải hoàn toàn không biết chút võ nghệ nào, nhưng dù sao cũng là con cháu trong một gia đình quân nhân, ít nhiều cũng được rèn luyện vài chiêu cơ bản. Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông hè đều phải đến đơn vị huấn luyện, thể chất của anh dĩ nhiên không tệ, chỉ là nếu so với Lương Kiến Nghị và Lương Văn Long thì đúng là còn kém xa.
“Con bé Nhất Nhất này đúng là khiến ba kinh ngạc thật đấy. Sau này nếu nó thực sự vào quân đội, thành tựu chưa chắc đã thua gì thằng cả, thậm chí còn có thể…”
Nói đến đây, ông cụ không nói tiếp nữa, nhưng Lương Kiến Nghị đã hiểu ý ông. Lời đánh giá của ông cụ dành cho Lương Nhất Nhất thực sự rất cao.
“Về sau con bé muốn làm gì cũng đừng cản nó, phải hết sức ủng hộ. Nó nói hè này muốn đến đơn vị rèn luyện phải không? Tìm người giỏi nhất dẫn dắt nó, huấn luyện càng nghiêm khắc càng tốt, đừng xót con. Càng nghiêm bây giờ, sau này thành tựu của nó mới càng cao.”
Ông cụ nói, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng, giọng điệu đầy quyết đoán.
“Ba, sao con thấy Nhất Nhất thay đổi nhiều quá, như biến thành một người khác vậy. Có lúc con còn nghi ngờ liệu nó có còn là con gái mình nữa không.”
Lương Kiến Nghị ánh mắt đầy nghi hoặc, cảm giác này không phải bây giờ mới có, mà đã âm ỉ từ lâu rồi.
Ông nghĩ mãi không hiểu nổi, chỉ là vào viện một lần mà sao lại thay đổi lớn đến vậy?
Ông cụ nhìn con trai bằng ánh mắt như trách mắng: “Con bé tốt lên mà con còn không hài lòng à? Con bận suốt ngày nên không biết gần đây trong khu có chuyện gì. Hai đứa con nhà họ Trương, với cả mấy đứa như Tiểu Lượng, dạo này thay đổi rõ rệt lắm. Con biết là nhờ ai không? Là nhờ Nhất Nhất đấy. Nếu không phải bọn trẻ sắp thi đại học, người ta đã sớm dẫn con đến nhà cảm ơn Nhất Nhất rồi. Người ta còn khen nhà họ Lương chúng ta dạy được đứa con gái giỏi, nói ta có đứa cháu gái xuất sắc. Người ta còn ghen tỵ với con, vậy mà con lại ngồi đây than thở.”
Ông cụ thở dài một tiếng: “Con cháu sinh ra và lớn lên trong gia đình như chúng ta, có thể cho phép chúng nó mông lung một thời gian, nhưng sớm muộn gì cũng phải gánh vác trọng trách trên vai. Nhất Nhất có thể sớm hiểu ra điều đó, chúng ta nên cảm thấy may mắn. Chẳng lẽ con muốn nó lớn lên giống con bé bên nhà em gái con thì con mới vui?”
Lương Kiến Nghị rùng mình một cái, tỉnh cả người. Nếu Nhất Nhất mà giống như Vương Tiểu Bình, thì ông chắc đến muốn chết cũng không yên lòng.
Hai cha con lại trò chuyện thêm một lúc rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Lương Kiến Nghị vừa về đến phòng đã thấy vợ mình còn thức đợi liền hỏi: “Sao em chưa ngủ, muộn thế này rồi?”
“Ông cụ nói gì với anh trong thư phòng mà lâu như vậy?” Minh Huệ Tâm sốt ruột hỏi.
Lương Kiến Nghị biết vợ mình lo lắng cho ba đứa con, nên không giấu giếm, liền kể lại sơ qua những gì ông cụ đã nói.
“Anh nói xem, rốt cuộc Nhất Nhất phát hiện ra điều gì ở công ty mà lại nhạy cảm đến vậy? Tối nay phản ứng của con bé làm em sợ thật sự. Chuyện này nghiêm trọng đến mức như ba và anh nói sao?”
Minh Huệ Tâm vẻ mặt đầy lo lắng. Là một người mẹ, điều bà mong mỏi nhất chính là con cái được bình an vui vẻ, nhưng hôm nay bà cảm thấy điều ước ấy dường như khó lòng thành hiện thực.
“Em đừng nói gì với Văn Long và Văn Vũ. Bọn anh đoán là Nhất Nhất phát hiện có người muốn ra tay với Văn Vũ, nhưng vì sợ nói ra sẽ bị cản không cho theo sát Văn Vũ nên lúc nãy ở dưới nhà nó mới không đề cập đến.”
Lời còn chưa dứt, Minh Huệ Tâm đã bật dậy khỏi giường: “Vậy sao còn để con bé đi theo anh hai nó nữa? Như vậy chẳng phải Văn Vũ cũng đang gặp nguy hiểm sao? Không được! Mai phải để Nhất Nhất ở nhà, không thể để con bé ra ngoài nữa. Lỡ như lại có người muốn ra tay với Nhất Nhất thì sao? Em không thể chịu nổi nếu con bé xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
“Chuyện này em đừng lo nữa. Ông cụ và anh chẳng lẽ lại để mặc Nhất Nhất gặp nguy hiểm sao? Trước kia là vì không đề phòng, giờ thì không ai có thể động đến con gái của anh nữa. Em yên tâm, ông cụ đã sắp xếp hết rồi, tuyệt đối không để hai đứa xảy ra chuyện.”
Minh Huệ Tâm còn định nói tiếp, nhưng Lương Kiến Nghị cắt ngang: “Em đừng quên, sớm muộn gì Nhất Nhất cũng phải rời khỏi vòng tay che chở của chúng ta để tự bước ra ngoài trời cao biển rộng. Chỉ một chuyện nhỏ thế này mà đã nhốt con bé trong nhà, vậy sau này nó còn làm được gì nữa? Thôi, khuya rồi, ngủ sớm đi, không mai lại thức dậy với quầng thâm mắt đấy.”
“Kiến Nghị, chuyện tối nay, con thấy thế nào?” Ông cụ hỏi.
“Con luôn có cảm giác... tối nay Nhất Nhất nói chuyện như thể tất cả là do cạnh tranh thương mại gây ra, nhưng ẩn ý trong lời nói lại chỉ đến điều gì đó khác. Con cảm thấy con bé như đã biết được điều gì đó, nhưng không thể nói thẳng ra, nên chỉ có thể úp mở để nhắc nhở mọi người trong nhà.” Lương Kiến Nghị suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Con không thấy lạ sao, hôm nay Nhất Nhất ở lại công ty đến tận tối mới về? Trước đây con bé cũng từng đến tìm anh hai nó, nhưng chưa bao giờ ở lại lâu.
“Ba, vậy theo ba, con bé đã phát hiện ra điều gì?” Lương Kiến Nghị nghĩ mãi không ra, đành hỏi thẳng.
Ông cụ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Con đi gọi thằng hai lên đây, hỏi xem hôm nay Nhất Nhất đến công ty đã làm những gì.”
Lương Kiến Nghị rời khỏi thư phòng, đến phòng của Lương Văn Vũ gọi anh ta sang gặp ông cụ vì có chuyện cần hỏi.
Một lúc sau, Lương Văn Vũ bước vào thư phòng: “Ông ơi, ông muốn hỏi chuyện gì, con nhất định biết gì nói nấy, không giấu giếm.”
Ông cụ nghiêm giọng: “Hôm nay em con đến công ty, đã làm những gì? Con kể thật kỹ, không được bỏ sót chi tiết nào.”
Ông cụ trầm ngâm, một lúc sau mới hỏi: “Con chắc là không còn gì khác chứ?”
Chợt Lương Văn Vũ như sực nhớ ra điều gì: “À đúng rồi! Còn một chuyện nữa. Lúc đó con cũng thấy hơi kỳ lạ. Sau bữa trưa, con bé kéo con về ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, rồi kéo rèm ở ban công lại, còn dặn con tuyệt đối không được kéo ra.”
Nghe đến đây, hai ba con liếc nhìn nhau, Lương Kiến Nghị vừa định mở miệng thì ông cụ đã ra hiệu bằng ánh mắt, bảo ông im lặng. Lương Kiến Nghị hiểu ý, liền không nói thêm gì.
Sau khi tiễn Lương Văn Vũ ra ngoài nghỉ ngơi, ông cụ đóng cửa thư phòng lại rồi quay sang nói với con trai: “Kiến Nghị, con thật có phúc, sinh được đứa con gái tốt quá!”
“Chín phần là vậy rồi, con bé Nhất Nhất này thật không đơn giản đâu.”
Ông cụ bỗng thay đổi nét mặt, từ nghiêm nghị chuyển sang nhẹ nhõm, cả cơ thể cũng như thả lỏng ra: “Ngày mai con cử vài người âm thầm bảo vệ thằng hai, dù gì nó cũng không được như thằng cả, không có võ nghệ gì đáng kể. Ngoài ra, đừng để bọn chúng sinh nghi. Bảo thằng cả âm thầm kiểm tra quanh công ty xem có gì khả nghi không. Càng ít người biết chuyện này càng tốt. Con cũng đừng dùng người dưới quyền bừa bãi. Nếu bắt buộc phải dùng thì phải chọn những người đáng tin nhất.”
Tuy Lương Văn Vũ không phải hoàn toàn không biết chút võ nghệ nào, nhưng dù sao cũng là con cháu trong một gia đình quân nhân, ít nhiều cũng được rèn luyện vài chiêu cơ bản. Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông hè đều phải đến đơn vị huấn luyện, thể chất của anh dĩ nhiên không tệ, chỉ là nếu so với Lương Kiến Nghị và Lương Văn Long thì đúng là còn kém xa.
“Con bé Nhất Nhất này đúng là khiến ba kinh ngạc thật đấy. Sau này nếu nó thực sự vào quân đội, thành tựu chưa chắc đã thua gì thằng cả, thậm chí còn có thể…”
Nói đến đây, ông cụ không nói tiếp nữa, nhưng Lương Kiến Nghị đã hiểu ý ông. Lời đánh giá của ông cụ dành cho Lương Nhất Nhất thực sự rất cao.
“Về sau con bé muốn làm gì cũng đừng cản nó, phải hết sức ủng hộ. Nó nói hè này muốn đến đơn vị rèn luyện phải không? Tìm người giỏi nhất dẫn dắt nó, huấn luyện càng nghiêm khắc càng tốt, đừng xót con. Càng nghiêm bây giờ, sau này thành tựu của nó mới càng cao.”
Ông cụ nói, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng, giọng điệu đầy quyết đoán.
“Ba, sao con thấy Nhất Nhất thay đổi nhiều quá, như biến thành một người khác vậy. Có lúc con còn nghi ngờ liệu nó có còn là con gái mình nữa không.”
Lương Kiến Nghị ánh mắt đầy nghi hoặc, cảm giác này không phải bây giờ mới có, mà đã âm ỉ từ lâu rồi.
Ông nghĩ mãi không hiểu nổi, chỉ là vào viện một lần mà sao lại thay đổi lớn đến vậy?
Ông cụ nhìn con trai bằng ánh mắt như trách mắng: “Con bé tốt lên mà con còn không hài lòng à? Con bận suốt ngày nên không biết gần đây trong khu có chuyện gì. Hai đứa con nhà họ Trương, với cả mấy đứa như Tiểu Lượng, dạo này thay đổi rõ rệt lắm. Con biết là nhờ ai không? Là nhờ Nhất Nhất đấy. Nếu không phải bọn trẻ sắp thi đại học, người ta đã sớm dẫn con đến nhà cảm ơn Nhất Nhất rồi. Người ta còn khen nhà họ Lương chúng ta dạy được đứa con gái giỏi, nói ta có đứa cháu gái xuất sắc. Người ta còn ghen tỵ với con, vậy mà con lại ngồi đây than thở.”
Ông cụ thở dài một tiếng: “Con cháu sinh ra và lớn lên trong gia đình như chúng ta, có thể cho phép chúng nó mông lung một thời gian, nhưng sớm muộn gì cũng phải gánh vác trọng trách trên vai. Nhất Nhất có thể sớm hiểu ra điều đó, chúng ta nên cảm thấy may mắn. Chẳng lẽ con muốn nó lớn lên giống con bé bên nhà em gái con thì con mới vui?”
Lương Kiến Nghị rùng mình một cái, tỉnh cả người. Nếu Nhất Nhất mà giống như Vương Tiểu Bình, thì ông chắc đến muốn chết cũng không yên lòng.
Hai cha con lại trò chuyện thêm một lúc rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Lương Kiến Nghị vừa về đến phòng đã thấy vợ mình còn thức đợi liền hỏi: “Sao em chưa ngủ, muộn thế này rồi?”
“Ông cụ nói gì với anh trong thư phòng mà lâu như vậy?” Minh Huệ Tâm sốt ruột hỏi.
Lương Kiến Nghị biết vợ mình lo lắng cho ba đứa con, nên không giấu giếm, liền kể lại sơ qua những gì ông cụ đã nói.
“Anh nói xem, rốt cuộc Nhất Nhất phát hiện ra điều gì ở công ty mà lại nhạy cảm đến vậy? Tối nay phản ứng của con bé làm em sợ thật sự. Chuyện này nghiêm trọng đến mức như ba và anh nói sao?”
Minh Huệ Tâm vẻ mặt đầy lo lắng. Là một người mẹ, điều bà mong mỏi nhất chính là con cái được bình an vui vẻ, nhưng hôm nay bà cảm thấy điều ước ấy dường như khó lòng thành hiện thực.
“Em đừng nói gì với Văn Long và Văn Vũ. Bọn anh đoán là Nhất Nhất phát hiện có người muốn ra tay với Văn Vũ, nhưng vì sợ nói ra sẽ bị cản không cho theo sát Văn Vũ nên lúc nãy ở dưới nhà nó mới không đề cập đến.”
Lời còn chưa dứt, Minh Huệ Tâm đã bật dậy khỏi giường: “Vậy sao còn để con bé đi theo anh hai nó nữa? Như vậy chẳng phải Văn Vũ cũng đang gặp nguy hiểm sao? Không được! Mai phải để Nhất Nhất ở nhà, không thể để con bé ra ngoài nữa. Lỡ như lại có người muốn ra tay với Nhất Nhất thì sao? Em không thể chịu nổi nếu con bé xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
“Chuyện này em đừng lo nữa. Ông cụ và anh chẳng lẽ lại để mặc Nhất Nhất gặp nguy hiểm sao? Trước kia là vì không đề phòng, giờ thì không ai có thể động đến con gái của anh nữa. Em yên tâm, ông cụ đã sắp xếp hết rồi, tuyệt đối không để hai đứa xảy ra chuyện.”
Minh Huệ Tâm còn định nói tiếp, nhưng Lương Kiến Nghị cắt ngang: “Em đừng quên, sớm muộn gì Nhất Nhất cũng phải rời khỏi vòng tay che chở của chúng ta để tự bước ra ngoài trời cao biển rộng. Chỉ một chuyện nhỏ thế này mà đã nhốt con bé trong nhà, vậy sau này nó còn làm được gì nữa? Thôi, khuya rồi, ngủ sớm đi, không mai lại thức dậy với quầng thâm mắt đấy.”
6
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
