0 chữ
Chương 46
Chương 46
Từ lúc chia tay, cô đếm từng phút từng giây mong anh trở về. Thời gian càng dài, lòng càng hoảng loạn, như thể linh cảm được điều gì đó rất tệ sắp xảy ra.
Cô nhớ rất rõ, đó là ngày thứ mười bảy kể từ khi Nam Tinh rời đi. Sáng sớm hôm đó, tim cô đột nhiên đau nhói, rồi cô ngất đi không một dấu hiệu báo trước. Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trong bệnh viện. Bên giường là mấy người mặc áo xanh lục.
“Xin lỗi, Bán Hạ, Nam Tinh đã hy sinh rồi!”
“...Xin lỗi, bọn tôi không mang được hài cốt hay di vật của anh ấy về.”
Miệng người phụ trách căn cứ vẫn nói không ngừng nhưng cô không nghe thấy gì nữa!
Những ngày sau đó cô sống trong mơ hồ mờ mịt. Mãi cho đến một đêm khuya vắng, cô đưa tay chạm vào chiếc gối lạnh bên cạnh, mới đột nhiên nhận ra hiện thực Nam Tinh thật sự không còn nữa!
Khoảnh khắc đó, tất cả màu sắc và âm thanh trên thế giới đều tan biến, trong lòng cô chỉ còn lại oán hận sâu sắc!
Tại sao?
Tại sao một người như Nam Tinh luôn biết ơn, luôn tử tế lại phải chết không còn cả xác?
Tại sao bọn họ đã cùng vượt qua bệnh tật, tưởng chừng có thể yên ổn sống tiếp, lại phải âm dương cách biệt? Toàn thân cô đau đớn tột cùng, như thể có thứ gì đó bên trong muốn phá kén trỗi dậy. Cô mơ hồ cảm nhận được đó là một sức mạnh có thể thay cô báo thù cho Nam Tinh.
Xương cốt như bị nghiền nát từng chút một, gân mạch như bị róc da lóc thịt nhưng nỗi đau thể xác sao sánh được với nỗi đau mất đi Nam Tinh? Máu trào ra từ từng lỗ chân lông, nhanh chóng thấm đẫm cả giường chiếu, vậy mà cô lại không nhịn được mà bật cười.
Cô từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay phải mọc ra một dây leo màu xanh đậm gần như đen, lòng bàn tay trái mọc ra một cây nhỏ hai màu đen trắng. Cô vừa cười vừa khóc òa lên. Nhưng đôi mắt đã khô cạn, chẳng thể rơi nổi giọt lệ nào.
Cô đã trở thành một trong những người tiến hóa đầu tiên. Sau khi tiến hóa, cơ thể cô hoàn toàn hồi phục. Vì muốn mạnh hơn để trả thù, cô gia nhập đội nhiệm vụ mà Nam Tinh từng tham gia. Ngày ngày dậy sớm luyện tập, không ngừng chiến đấu với tang thi và sinh vật đột biến, dù mình đầy thương tích cũng chẳng nề hà.
Cuối cùng là Tô Diệu tìm đến, nói rằng nếu cô cứ sống như đang hành hạ bản thân thế này thì Nam Tinh ở dưới cũng chẳng thể yên lòng. Từ đó cô bắt đầu học theo cách Nam Tinh từng chăm sóc mình ăn uống đúng bữa, ngủ đủ giấc, giữ cơ thể sạch sẽ gọn gàng. Dần dần, ai cũng nghĩ cô đã buông bỏ quá khứ, không còn nhắc tới Nam Tinh nữa.
Nhưng không ai biết, linh hồn cô sớm đã tan biến cùng Nam Tinh, chỉ còn lại một thân xác sống vì thù hận mà tồn tại. Hai năm tiếp theo, cô không còn nhớ rõ mình sống thế nào, chỉ biết hoặc là đang mạnh lên, hoặc là đang trên đường trở nên mạnh hơn.
Cuối cùng một ngày, khi sức mạnh đã đủ, cô để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi đến nơi chôn cốt của Nam Tinh.
Khi cùng cây biến dị cấp tám đồng quy vu tận, trong lòng cô không hề sợ hãi, ngược lại còn nhẹ nhõm và mong đợi. Nam Tinh yêu cô như vậy, chắc chắn sẽ chờ cô dưới đó... đúng không?
Khi tinh thần Bán Hạ đang đắm chìm trong ký ức đau đớn, cơ thể cô cũng không ngừng biến đổi. Khoảnh khắc bóng tối giáng xuống, cả người cô bỗng lơ lửng giữa không trung, toàn thân phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Tóc cô liên tục dài ra, như thể có sinh mệnh, bám lấy mặt đất và tường, nhanh chóng phủ kín căn phòng, rồi còn vươn dài ra ngoài cửa sổ.
Cô nhớ rất rõ, đó là ngày thứ mười bảy kể từ khi Nam Tinh rời đi. Sáng sớm hôm đó, tim cô đột nhiên đau nhói, rồi cô ngất đi không một dấu hiệu báo trước. Lúc tỉnh lại, cô đang nằm trong bệnh viện. Bên giường là mấy người mặc áo xanh lục.
“Xin lỗi, Bán Hạ, Nam Tinh đã hy sinh rồi!”
“...Xin lỗi, bọn tôi không mang được hài cốt hay di vật của anh ấy về.”
Miệng người phụ trách căn cứ vẫn nói không ngừng nhưng cô không nghe thấy gì nữa!
Những ngày sau đó cô sống trong mơ hồ mờ mịt. Mãi cho đến một đêm khuya vắng, cô đưa tay chạm vào chiếc gối lạnh bên cạnh, mới đột nhiên nhận ra hiện thực Nam Tinh thật sự không còn nữa!
Tại sao?
Tại sao một người như Nam Tinh luôn biết ơn, luôn tử tế lại phải chết không còn cả xác?
Tại sao bọn họ đã cùng vượt qua bệnh tật, tưởng chừng có thể yên ổn sống tiếp, lại phải âm dương cách biệt? Toàn thân cô đau đớn tột cùng, như thể có thứ gì đó bên trong muốn phá kén trỗi dậy. Cô mơ hồ cảm nhận được đó là một sức mạnh có thể thay cô báo thù cho Nam Tinh.
Xương cốt như bị nghiền nát từng chút một, gân mạch như bị róc da lóc thịt nhưng nỗi đau thể xác sao sánh được với nỗi đau mất đi Nam Tinh? Máu trào ra từ từng lỗ chân lông, nhanh chóng thấm đẫm cả giường chiếu, vậy mà cô lại không nhịn được mà bật cười.
Cô từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay phải mọc ra một dây leo màu xanh đậm gần như đen, lòng bàn tay trái mọc ra một cây nhỏ hai màu đen trắng. Cô vừa cười vừa khóc òa lên. Nhưng đôi mắt đã khô cạn, chẳng thể rơi nổi giọt lệ nào.
Cuối cùng là Tô Diệu tìm đến, nói rằng nếu cô cứ sống như đang hành hạ bản thân thế này thì Nam Tinh ở dưới cũng chẳng thể yên lòng. Từ đó cô bắt đầu học theo cách Nam Tinh từng chăm sóc mình ăn uống đúng bữa, ngủ đủ giấc, giữ cơ thể sạch sẽ gọn gàng. Dần dần, ai cũng nghĩ cô đã buông bỏ quá khứ, không còn nhắc tới Nam Tinh nữa.
Nhưng không ai biết, linh hồn cô sớm đã tan biến cùng Nam Tinh, chỉ còn lại một thân xác sống vì thù hận mà tồn tại. Hai năm tiếp theo, cô không còn nhớ rõ mình sống thế nào, chỉ biết hoặc là đang mạnh lên, hoặc là đang trên đường trở nên mạnh hơn.
Khi cùng cây biến dị cấp tám đồng quy vu tận, trong lòng cô không hề sợ hãi, ngược lại còn nhẹ nhõm và mong đợi. Nam Tinh yêu cô như vậy, chắc chắn sẽ chờ cô dưới đó... đúng không?
Khi tinh thần Bán Hạ đang đắm chìm trong ký ức đau đớn, cơ thể cô cũng không ngừng biến đổi. Khoảnh khắc bóng tối giáng xuống, cả người cô bỗng lơ lửng giữa không trung, toàn thân phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Tóc cô liên tục dài ra, như thể có sinh mệnh, bám lấy mặt đất và tường, nhanh chóng phủ kín căn phòng, rồi còn vươn dài ra ngoài cửa sổ.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
