TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Vừa xinh đẹp, vừa học giỏi.

Dù tính cách có chút ngông cuồng, nhưng cũng là vì bị chính gia đình mình bỏ rơi mà ra.

Nhìn cô lúc này, đứng một mình ở cửa, ánh mắt cụp xuống, trông ngoan ngoãn nhưng lại đơn độc, không nơi nương tựa.

Trong lòng ông chút ít cảm giác áy náy hiếm hoi lại trỗi dậy.

"Tư Ngọc, hay thế này đi, ta có một căn nhà gần Đại học Kinh Đô, con hãy chuyển đến đó ở tạm, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi quay về."

Kiều Chí Hoành cảm thấy sắp xếp như vậy rất ổn thỏa, dù sao Kiều Tư Ngọc cũng sẽ học tại Đại học Kinh Đô.

"Cha, sao cha có thể..."

Kiều Chính Hạo là người đầu tiên tỏ ra bất mãn.

Kiều Chí Hoành lườm anh ta một cái: "Câm miệng."

Kiều Chính Hiên cảm thấy cách này hợp lý, nên không nói gì.

Kiều Chí Hoành thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi."

"Quyết định?" Kiều Tư Ngọc ngước mắt nhìn ông, "Ông nói quyết là quyết à? Tôi đồng ý chưa?"

Sắc mặt Kiều Chí Hoành cứng đờ.

Kiều Chính Hiên cau mày không hài lòng: "Kiều Tư Ngọc, đừng có không biết điều."

"Câm mồm đi, thằng ngu."

Kiều Tư Ngọc chửi thẳng mặt anh ta, ngay cả liếc thêm một cái cũng thấy phí mắt.

Kiều Tống Dao sớm đã biết Kiều Tư Ngọc sẽ không đồng ý rời khỏi nhà họ Kiều, liền đổ thêm dầu vào lửa: "Em gái, cha đã cố gắng hết sức rồi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ấy sẽ không làm vậy đâu."

"Cha vất vả làm việc cả ngày, chúng ta chẳng giúp được gì, cũng không thể chia sẻ gánh nặng, chị đã cảm thấy rất có lỗi rồi."

Những lời này của Kiều Tống Dao khiến Kiều Chí Hoành cảm thấy vô cùng hài lòng.

Đây mới là cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết nghe lời của ông.

Không giống như đứa con bất hiếu kia, không những không nghe lời mà còn dám ra tay đánh ông.

Chút áy náy trong lòng phút chốc tan biến sạch sẽ.

“Nhìn xem họ cảm động đến thế nào kìa. Nếu chị đã hiểu chuyện như vậy, tại sao lúc nào cũng chỉ nói mà không chịu rời đi?”

Kiều Tư Ngọc cười nhạt, giọng đầy châm chọc:

“Nhưng mà, cả nhà các người lén lút bàn bạc chuyện đuổi tôi ra khỏi nhà mà không cần hỏi ý kiến của tôi – người trong cuộc à?”

Kiều Chính Hạo trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt tức giận nhưng không dám lên tiếng:

“Chẳng phải cô cũng đã đến rồi sao?”

“Nếu tôi không đến thì làm sao biết được mấy người định đuổi tôi đi?”

Kiều Chính Hạo: “……”

Sắc mặt những người khác cũng không khá hơn.

Kiều Tư Ngọc khẽ thở dài, có chút cảm thán:

“Thực ra, tôi chỉ muốn đến báo với Kiều lão gia rằng chuyện tôi đã giải quyết xong rồi. Nhưng xem ra, mọi người đã quyết định xong cả rồi, vậy chắc cũng không cần tôi ra tay giải quyết nữa nhỉ?”

“Con nói gì cơ?”

“Con giải quyết rồi á?”

“Con giải quyết bằng cách nào?”

Kiều Chí Hoành kinh ngạc nhìn cô.

“Kiều Tư Ngọc, cô nghĩ cô là ai? Cô nói giải quyết xong là xong chắc?”

Kiều Chính Hạo đương nhiên không tin.

Anh ta lăn lộn trong giới giải trí, quá quen với những chuyện không có chứng cứ nhưng bị người ta đặt điều bôi nhọ.

Hơn nữa, lần này Kiều Tư Ngọc bị cả mạng xã hội công kích, sao có thể dễ dàng giải quyết được?

“Tin hay không tùy anh, đồ ngu.”

Kiều Tư Ngọc ngáp một cái, cô muốn về ngủ bù.

Cô vừa quay người định rời đi thì bị Kiều Tống Dao chặn lại:

“Em gái, em thật sự đã giải quyết xong rồi sao?”

Lời nói có vẻ quan tâm, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự khinh thường.

Kiều Tư Ngọc khẽ cười, đột nhiên tiến sát tai cô ta thì thầm:

“Không chỉ giải quyết xong chuyện trên mạng, tôi còn tiện tay tặng cho Tống Vân Khải một món quà lớn.”

Nói xong, cô thẳng người dậy, vỗ nhẹ lên vai Kiều Tống Dao:

“Không cần cảm ơn đâu nha~”

Cả người Kiều Tống Dao cứng đờ, đứng sững tại chỗ.

Cô ta… làm sao biết đến anh Vân Khải?

Đột nhiên, trong lòng Kiều Tống Dao dâng lên một nỗi bất an.

Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra xem, những lời chửi rủa và bình luận ác ý trên mạng đã hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó, hàng loạt tài khoản marketing đang đăng bài xin lỗi hoặc thậm chí xóa tài khoản.

Càng nhìn, Kiều Tống Dao càng hoảng sợ, sắc mặt ngày càng khó coi.

Trong thư phòng, Kiều Chí Hoành vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Kiều Tư Ngọc thì điện thoại của ông đột nhiên reo lên.

Là thư ký gọi đến.

“Kiều tổng, chuyện của tiểu thư Tư Ngọc trên mạng đã được giải quyết rồi.”

Kiều Chí Hoành bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc:

“Thật sự giải quyết rồi sao?”

Giọng thư ký có chút nhẹ nhõm:

“Vâng, Kiều tổng. Những tài khoản marketing từng bôi nhọ tiểu thư Tư Ngọc giờ đều đã xin lỗi hoặc xóa tài khoản. Họ sợ hãi rồi.”

7

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.