0 chữ
Chương 37
Chương 37
Nói xong, Kiều Chính Hạo cảm thấy cục tức trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ.
Kiều Chí Hoành lại nhìn sang Đỗ Hồng Nguyệt.
Sắc mặt Đỗ Hồng Nguyệt có chút phức tạp, trong lòng đầy mâu thuẫn. Kiều Tư Ngọc bị đuổi đi, bà ta đương nhiên vui mừng, nhưng trong tay cô lại đang nắm giữ điểm yếu của bà ta.
Kiều Chí Hoành nhìn ra sự giằng co trong lòng bà ta, nhưng ông lại cho rằng đó là vì bà ta không nỡ xa con gái, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.
Kiều Tống Dao cũng hiểu nhầm.
Cô ta nhìn Kiều Chí Hoành với vẻ thương cảm:
“Cha, em gái vô tội mà.”
Kiều Chí Hoành hài lòng gật đầu:
“Cha biết con là đứa trẻ ngoan. Nếu em gái con hiểu chuyện được một nửa như con, cha đã không phải khó xử thế này.”
Kiều Chính Hiên lên tiếng:
“Vô tội hay không không còn quan trọng nữa. Chính cô ta đã đắc tội với người khác, bây giờ họ muốn kéo cô ta xuống nước, chúng ta căn bản không thể ngăn cản, còn có thể khiến cả nhà họ Kiều bị liên lụy.”
Kiều Tống Dao mắt đỏ hoe:
“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?”
Nói xong, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô ta.
Kiều Chính Hạo khó hiểu nhìn cô ta:
“Dao Dao, cô ta đối xử với em như vậy mà em còn cầu xin giúp cô ta sao? Theo anh, đây là điều cô ta đáng phải chịu, anh hoàn toàn đồng ý đuổi cô ta ra khỏi nhà.”
Kiều Chính Hiên cũng gật đầu:
“Anh cũng đồng ý.”
Kiều Chí Hoành nhìn Đỗ Hồng Nguyệt:
“Hồng Nguyệt, tôi biết bà không nỡ, nhưng đây là cách duy nhất để bảo vệ gia đình chúng ta lúc này.”
Đỗ Hồng Nguyệt cố gắng kìm nén, đến mức gương mặt trở nên méo mó:
“Ông quyết định là được.”
Là Kiều Chí Hoành muốn đuổi Kiều Tư Ngọc đi, không liên quan gì đến bà ta.
Kiều Tống Dao vừa khóc vừa cầu xin:
“Cha, có thể nghĩ cách khác không, đừng đuổi em gái đi.”
“Tất cả là tại con. Nếu con không quay về thì sẽ không xảy ra chuyện này. Lẽ ra con không nên về nhà.”
“Đủ rồi!” Kiều Chính Hạo bực bội nói:
“Chuyện này không liên quan gì đến em, là do cô ta độc ác, cô ta điên rồi. Mọi chuyện xảy ra đều là do cô ta tự chuốc lấy.”
“Anh biết em tốt bụng, nhưng cũng phải tốt đúng chỗ. Cô ta không đáng để em cầu xin.”
Nước mắt Kiều Tống Dao rơi lã chã:
“Nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái chúng ta, là con của cha mẹ.”
Câu nói này khiến không khí trong thư phòng trở nên kỳ lạ.
Kiều Chí Hoành cau mày, trong đầu lướt qua những ký ức về Kiều Tư Ngọc, nhưng dường như chỉ dừng lại ở vài ngày trước.
Đúng lúc này, cánh cửa thư phòng bị đẩy ra.
Kiều Tư Ngọc lười biếng tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên đầy châm biếm.
“Mọi người, bàn bạc xong chưa?”
Khoảnh khắc Kiều Tư Ngọc xuất hiện, thư phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.
Vừa lúng túng, vừa chột dạ.
Kiều Tư Ngọc khẽ cười khẩy:
“Vậy là mọi người đã bàn bạc xong việc đuổi tôi ra khỏi nhà họ Kiều rồi sao?”
Không hiểu sao, khi ánh mắt Kiều Tư Ngọc quét tới, Kiều Chí Hoành lại không dám nhìn thẳng vào cô.
Kiều Chính Hiên chỉ nhíu mày, trong mắt lóe lên tia chán ghét:
“Chuyện này do cô gây ra, cũng chính cô đã liên lụy đến nhà họ Kiều.”
Kiều Tư Ngọc nhướng mày:
“Vậy thì sao?”
Lúc này, Kiều Chính Hạo cười lạnh:
“Kiều Tư Ngọc, cô tự chuốc lấy rắc rối, còn khiến cả gia đình chúng tôi chịu liên lụy, thế mà cô còn muốn chúng tôi giúp cô giải quyết hậu quả sao? Cô cũng tưởng bở quá nhỉ.”
Kiều Tư Ngọc chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào đối với nhà họ Kiều.
Bị đuổi ra khỏi nhà cũng chẳng có gì to tát.
Chỉ là...
Ở kiếp đầu tiên, cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự.
Khi Kiều Tống Dao lần thứ n vu oan cho cô, cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Kiều.
Lúc đó cô nghĩ, bị đuổi thì bị đuổi, cô có thể tự kiếm tiền để học đại học. Nhưng điều cô không ngờ tới là, dù đã cắt đứt quan hệ, nhà họ Kiều vẫn không chịu buông tha cho cô.
Vậy thì, dựa vào đâu mà cô phải rời khỏi nhà họ Kiều?
Thấy cô im lặng, Kiều Chính Hạo càng đắc ý.
Kiều Tống Dao vừa cúi đầu lau nước mắt, trong lòng vừa vui sướиɠ thầm nghĩ.
Kiều Tư Ngọc ơi Kiều Tư Ngọc.
Chính miệng cô nói ra đấy, không trách tôi được.
"Tiểu Ngọc."
Kiều Chí Hoành lên tiếng.
"Lần này đối phương tấn công dồn dập, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu có cách khác, ta cũng sẽ không làm vậy."
"Con là con gái của ta, làm sao ta có thể..."
Kiều Chí Hoành nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, đứa con gái mà ông đã bỏ mặc suốt mười tám năm bỗng nhiên trở nên sống động.
Kiều Chí Hoành lại nhìn sang Đỗ Hồng Nguyệt.
Sắc mặt Đỗ Hồng Nguyệt có chút phức tạp, trong lòng đầy mâu thuẫn. Kiều Tư Ngọc bị đuổi đi, bà ta đương nhiên vui mừng, nhưng trong tay cô lại đang nắm giữ điểm yếu của bà ta.
Kiều Chí Hoành nhìn ra sự giằng co trong lòng bà ta, nhưng ông lại cho rằng đó là vì bà ta không nỡ xa con gái, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt.
Kiều Tống Dao cũng hiểu nhầm.
Cô ta nhìn Kiều Chí Hoành với vẻ thương cảm:
“Cha, em gái vô tội mà.”
Kiều Chí Hoành hài lòng gật đầu:
“Cha biết con là đứa trẻ ngoan. Nếu em gái con hiểu chuyện được một nửa như con, cha đã không phải khó xử thế này.”
Kiều Chính Hiên lên tiếng:
“Vô tội hay không không còn quan trọng nữa. Chính cô ta đã đắc tội với người khác, bây giờ họ muốn kéo cô ta xuống nước, chúng ta căn bản không thể ngăn cản, còn có thể khiến cả nhà họ Kiều bị liên lụy.”
“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?”
Nói xong, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô ta.
Kiều Chính Hạo khó hiểu nhìn cô ta:
“Dao Dao, cô ta đối xử với em như vậy mà em còn cầu xin giúp cô ta sao? Theo anh, đây là điều cô ta đáng phải chịu, anh hoàn toàn đồng ý đuổi cô ta ra khỏi nhà.”
Kiều Chính Hiên cũng gật đầu:
“Anh cũng đồng ý.”
Kiều Chí Hoành nhìn Đỗ Hồng Nguyệt:
“Hồng Nguyệt, tôi biết bà không nỡ, nhưng đây là cách duy nhất để bảo vệ gia đình chúng ta lúc này.”
Đỗ Hồng Nguyệt cố gắng kìm nén, đến mức gương mặt trở nên méo mó:
“Ông quyết định là được.”
Là Kiều Chí Hoành muốn đuổi Kiều Tư Ngọc đi, không liên quan gì đến bà ta.
Kiều Tống Dao vừa khóc vừa cầu xin:
“Cha, có thể nghĩ cách khác không, đừng đuổi em gái đi.”
“Đủ rồi!” Kiều Chính Hạo bực bội nói:
“Chuyện này không liên quan gì đến em, là do cô ta độc ác, cô ta điên rồi. Mọi chuyện xảy ra đều là do cô ta tự chuốc lấy.”
“Anh biết em tốt bụng, nhưng cũng phải tốt đúng chỗ. Cô ta không đáng để em cầu xin.”
Nước mắt Kiều Tống Dao rơi lã chã:
“Nhưng dù sao cô ấy cũng là em gái chúng ta, là con của cha mẹ.”
Câu nói này khiến không khí trong thư phòng trở nên kỳ lạ.
Kiều Chí Hoành cau mày, trong đầu lướt qua những ký ức về Kiều Tư Ngọc, nhưng dường như chỉ dừng lại ở vài ngày trước.
Đúng lúc này, cánh cửa thư phòng bị đẩy ra.
Kiều Tư Ngọc lười biếng tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên đầy châm biếm.
Khoảnh khắc Kiều Tư Ngọc xuất hiện, thư phòng bỗng nhiên trở nên im lặng.
Vừa lúng túng, vừa chột dạ.
Kiều Tư Ngọc khẽ cười khẩy:
“Vậy là mọi người đã bàn bạc xong việc đuổi tôi ra khỏi nhà họ Kiều rồi sao?”
Không hiểu sao, khi ánh mắt Kiều Tư Ngọc quét tới, Kiều Chí Hoành lại không dám nhìn thẳng vào cô.
Kiều Chính Hiên chỉ nhíu mày, trong mắt lóe lên tia chán ghét:
“Chuyện này do cô gây ra, cũng chính cô đã liên lụy đến nhà họ Kiều.”
Kiều Tư Ngọc nhướng mày:
“Vậy thì sao?”
Lúc này, Kiều Chính Hạo cười lạnh:
“Kiều Tư Ngọc, cô tự chuốc lấy rắc rối, còn khiến cả gia đình chúng tôi chịu liên lụy, thế mà cô còn muốn chúng tôi giúp cô giải quyết hậu quả sao? Cô cũng tưởng bở quá nhỉ.”
Kiều Tư Ngọc chưa bao giờ có bất kỳ kỳ vọng nào đối với nhà họ Kiều.
Bị đuổi ra khỏi nhà cũng chẳng có gì to tát.
Chỉ là...
Ở kiếp đầu tiên, cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự.
Khi Kiều Tống Dao lần thứ n vu oan cho cô, cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Kiều.
Lúc đó cô nghĩ, bị đuổi thì bị đuổi, cô có thể tự kiếm tiền để học đại học. Nhưng điều cô không ngờ tới là, dù đã cắt đứt quan hệ, nhà họ Kiều vẫn không chịu buông tha cho cô.
Vậy thì, dựa vào đâu mà cô phải rời khỏi nhà họ Kiều?
Thấy cô im lặng, Kiều Chính Hạo càng đắc ý.
Kiều Tống Dao vừa cúi đầu lau nước mắt, trong lòng vừa vui sướиɠ thầm nghĩ.
Kiều Tư Ngọc ơi Kiều Tư Ngọc.
Chính miệng cô nói ra đấy, không trách tôi được.
"Tiểu Ngọc."
Kiều Chí Hoành lên tiếng.
"Lần này đối phương tấn công dồn dập, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu có cách khác, ta cũng sẽ không làm vậy."
"Con là con gái của ta, làm sao ta có thể..."
Kiều Chí Hoành nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, đứa con gái mà ông đã bỏ mặc suốt mười tám năm bỗng nhiên trở nên sống động.
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
