TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Làm quen lẫn nhau

Chàng trai to lớn lùa xong bát mì, sau đó hạ giọng giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Vương Tuấn Vũ, học khoa máy tính... Mà giờ chắc chả để làm gì. Như mọi người thấy, tôi khá to con, ăn nhiều, cũng rất khỏe.”

Sau khi hắn mở đầu, mọi người lần lượt tự giới thiệu.

Không tính An Tĩnh, ở đây có sáu nam sáu nữ. Ánh mắt của các chàng trai đều vô thức dồn về những cô gái xinh đẹp.

Trong số họ, xinh đẹp nhất đương nhiên phải kể đến Lâm Mộng Dĩnh. Đặc biệt là cô còn có một vệ sĩ mạnh như An Tĩnh. Điều này khiến những người khác, dù ít hay nhiều, đều có ý tâng bốc cô.

Lâm Mộng Dĩnh không vì thế mà tự đắc quên mất mình là ai. Dù sao từ nhỏ đến lớn cô đã quen được tán tụng. Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, chỉ cần sơ hở là mất mạng, ai còn đủ sức để kiêu căng.

Cô nói vài lời khiêm tốn, rồi đưa mắt nhìn về phía một nữ sinh vẫn luôn im lặng. Đây chính là cô gái biết nấu ăn còn lại ngoài Chu Tuệ. Trước đó, do tình tình hỗn loạn, không ai chú ý, nhưng giờ sau khi tắm rửa và thay đồ, cô mới nhận ra cô gái này khá xinh đẹp.

So với vẻ diễm lệ nổi bật của Lâm Mộng Dĩnh, cô gái này lại mang một vẻ đẹp yên tĩnh.

“Ừm… Tôi là Từ Mẫn, học, học chuyên ngành tài chính.” Lời giới thiệu của cô ấy rất ngắn gọn. Nhưng Lâm Mộng Dĩnh vẫn nổi lên cảm giác nguy cơ với Từ Mẫn. Cô ấy xinh đẹp, biết nấu ăn, đặc biệt có một đôi mắt nai rất đẹp.

Quan trọng nhất là - cô ấy tỏ ra đặc biệt quan tâm đến An Tĩnh.

Sau màn giới thiệu, không khí trở nên tẻ ngắt. Vương Tuấn Vũ tiếp tục câu chuyện: “Vị trên lầu ấy gọi là gì nhỉ?” Hắn chỉ chỉ tay lên trần nhà, mọi người đều hiểu là đang nói về An Tĩnh.

Lâm Mộng Dĩnh ban đầu không định trả lời, nhưng khi mọi người đều nhìn về phía mình, cô đành lên tiếng: “Anh ấy tên An Tĩnh, là do người nhà tôi mời đến để bảo vệ tôi.”

Từ Mẫn lặng lẽ thở phào, vừa hay bị Lâm Mộng Dĩnh bắt gặp.

Lâm Mộng Dĩnh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đã ghi nhớ điều này.

Vương Tuấn Vũ sờ sờ mũi, hơi cảm thán: “Vậy hẳn nhà cậu rất giàu nhỉ.”

Lâm Mộng Dĩnh hơi khựng, hít sâu một hơi, quyết định không so đo với "thẳng nam" làm gì.

EQ cao: "Vậy hẳn nhà cậu rất thương cậu nhỉ?"

EQ thấp: "Vậy hẳn nhà cậu rất giàu nhỉ?"

Vương Tuấn Vũ không nhận ra mình đã nói sai, lại tiếp tục: “Có điều khi anh trai kia tháo kính bảo hộ, tôi không ngờ anh ta lại...”

Hắn hơi ngập ngừng, không tìm ra từ ngữ thích hợp, qua một lát rốt cuộc nói: “Không ngờ lại bình thường đến vậy.”

Đúng vậy, chính là bình thường. Ngoại hình chẳng có gì nổi bật, đúng kiểu người qua đường Giáp. Nhìn qua một lần là chẳng đọng lại ấn tượng gì. Ngay cả khi cố nhớ lại, hình ảnh An Tĩnh trong đầu cũng chỉ mơ hồ, không rõ ràng.

Lâm Mộng Dĩnh vừa định lên tiếng phản bác, không ngờ Từ Mẫn đã mở miệng trước.

“Không phải vậy đâu, An Tĩnh tiên sinh tuy ngoại hình bình thường, nhưng những mặt khác đều rất ưu tú. Anh ấy còn biết nấu ăn...” Cô ấy càng nói, giọng càng nhỏ, đến câu cuối “Anh ấy mang lại cho người ta cảm giác rất an toàn” gần như không thể nghe rõ.

Vương Tuấn Vũ nghe xong thì nhướng mi, rất hứng thú: “Từ Mẫn, không lẽ cậu thích An Tĩnh đại ca?”

Nữ sinh thân với Từ Mẫn lập tức trừng mắt lườm hắn: “Nói linh tinh gì thế. Từ Mẫn được An Tĩnh đại ca cứu, đương nhiên phải bênh vực ân nhân cứu mạng. Chẳng phải tất cả chúng ta cũng được An Tĩnh đại ca cứu sao?”

Trong nhóm quả thực có rất nhiều người được An Tĩnh cứu từ tầng hai khu giảng đường. Vậy nên Vương Tuấn cũng chỉ lầm bầm vài câu rồi không nói gì nữa.

18

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.