Chương 42
Trở về qua khứ để yêu anh
Dạo này chị dâu của chồng cô thường xuyên đến nhà cô, anh trai anh ngoại tình, cũng chẳng có gì mới lạ, đâu phải lần đầu. Nhà anh đúng là có nguồn gen tốt, cả nhà ai cũng đẹp, trừ anh ra còn lại toàn những kẻ lẻo mép, bảo sao phụ nữ ko bu đầy, riêng anh thì khác, ko được thân thiện cho lắm, đàn bà sà đến lôi thôi còn bị mắng cho. Mà mẹ chồng cô, sao cứ đến nhà cô suốt vậy nhỉ, ko lo ở nhà mà quản chồng, lúc mất rồi lại chả bù lu bù loa lên như bà chị dâu, bố chồng cô, tầm hơn 50, đẹp trai phong độ chẳng kém ai, cái giống đàn ông, ko tin được, phải quản cho chặt, dễ sinh hư hỏng lắm. Nhỡ đâu vì lo ở nhà cô chăm Andre mà mẹ chồng cô mất chồng thì cô cũng thấy phần nào áy náy. Cô rất quý mẹ chồng, nghe bảo hồi xưa bà ấy bắt nạt cô ghê lắm, ha, cái phiên bản khác của cô sao lại thành ra thế nhỉ, ai cũng bắt nạt được, cô á, đừng hòng, ghê gớm nổi tiếng luôn. Giờ thì khác, mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, và, như tất cả mọi người vừa ngại vừa sợ cô, bà cũng là lí do níu chân cô ở lại, dù cô đã quyết tâm quay về nhà nhưng khi bà khóc lóc xin xỏ, cô lại mềm lòng.
Dạo này Andre cứ chui vào đòi ngủ chung giường với vợ chồng cô, hôm đầu tiên nó đòi, cô từ chối, sáng ra thấy nó nằm ngủ ngay trước cửa phòng của 2 vợ chồng, hôm sau cũng thế. Đáng ra phải mắng con và phạt nặng nó thì cô lại chấp nhận cho nó ngủ cùng. Tình cảm cô dành cho con cùng với thời gian tăng lên ko phải theo cấp số cộng mà theo cấp số nhân, cô có thể bỏ ra hàng giờ chỉ để ngồi ngắm con, ko giống phong cách của cô, cô thường ko để thời gian chết như vậy bao giờ. Anh tất nhiên là ko hài lòng, hôm nào thằng nhóc cũng đòi ngủ cùng, định ngủ luôn ở đây chắc, thế thì còn làm gì được nữa, cô còn phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh chứ. Nghe anh phàn nàn, cô bảo
-Anh ko nhường con được 1 tí à, nhịn đi rồi tôi bù sau cho.
Nói vậy thôi, bù cũng chẳng dễ, cứ thấy anh ở cạnh cô là y như rằng thằng bé lao đến, tìm mọi cách để xen vào giữa. Vì vậy lắm lúc 2 người phải lôi nhau vào nhà kho để có 15 20 phút với nhau. Sao lại thành thế này, là do con trai cô hết. 1 ngày, nó hỏi cô
-Con với bố mẹ yêu ai hơn?
Cô ko thích kiểu so sánh này vì 2 cách yêu,yêu chồng, nếu giả sử lúc nào đó cô sẽ yêu chồng, và yêu con là khác hẳn nhau, đương nhiên, cô ko định yêu con kiểu yêu chồng, loạn luân à. Cô đã cố giải thích với con, rằng 2 kiểu khác nhau hoàn toàn mặc dù vẫn có thể tồn tại song song như nó thích ăn thịt bò thì nó vẫn có thể thích ăn sô cô la, ko so sánh được nhưng con trai cô tính y như bố nó, tai chỉ nghe những điều nó thích nghe, và sẽ kiên trì cho tới khi nào đạt mục đích thì thôi, bám riết lấy cô với câu hỏi lặp lại cả nghìn lần ko chán
-Con với bố mẹ yêu ai hơn?
Cuối cùng buộc lòng cô phải trả lời, mà đúng là cô nghĩ thế thật
-Mẹ yêu Andre hơn!
Từ hôm đó, thằng bé với vẻ mặt đắc thắng ko giấu diếm, nhắc đi nhắc lại câu nói của cô, và thế mới có cuộc tranh đua của bố con anh. Chồng cô, cô cứ tưởng chững chạc người lớn lắm, suy nghĩ, cách hành xử của anh thường già dặn hơn người cùng lứa cả chục tuổi, vậy mà cũng ko thoát được câu "đàn ông là đứa trẻ lớn xác" lao vào tranh hơn tranh kém với con trai nhiệt tình mê mải. Kệ thôi, cô cũng chả can thiệp, hơn nữa vì vụ ganh đua này Andre ngoan hơn hẳn, bảo gì cũng nghe răm rắp, ghét tập viết thế mà hôm nào đúng giờ cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn học. Chồng cô thì cô ko muốn đụng chạm, bấy lâu anh luôn nghĩ cô ko yêu anh, lần này câu hỏi của con như bóc trần vết thương anh cố giấu kín, cố lờ đi, nên thật lòng cô thấy hơi ái ngại, mới để anh thích làm gì thì làm. Cho đến 1 ngày, ngay trước mặt Andre, anh định vùi mặt vào ngực cô, thì cô đẩy ra, những trò anh làm khi 2 người ân ái để con nhìn thấy rồi bắt chước theo thì sao, lỡ 1 ngày nó cho tay vào trong váy cô thì cô nên phản ứng kiểu gì, tát lệch mặt nó à. Cô nói với anh giọng lạnh băng
-Ko làm thế trước mặt con!
Nghe giọng cô, thằng bé dù ko hiểu chuyện gì cũng rúm người vì sợ. Đó là cái cách con người ta thể hiện quyền uy, ko cần gào thét, ko cần nói những câu tục tĩu, những lời nói ra có thể làm người nghe e sợ, cũng có thể là 1 loại vũ khí hữu dụng. Bố thằng bé, đương nhiên bị đả kích vô cùng. Nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của anh, cô thấy tội tội nên bảo
-Anh làm như vậy con tập theo thì sao, thôi nào, lát còn 2 đứa cho anh muốn làm gì cũng được.
Anh gượng cười nhìn như vừa bị bắt nạt, vô thức, cô vòng tay ôm chặt anh, ko hiểu sao, tim cứ đập chệch choạc chẳng giữ được nhịp bình thường.
3
0
6 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
