0 chữ
Chương 2
Chương 1.2: Khác biệt
Cố Thừa đang định nổi giận tiếp thì Hầu phu nhân, Dương Uyển Dửu đã vội vàng chạy tới.
"Cố Thừa! Ông buông tay ra ngay cho tôi!"
Gân xanh trên trán Cố Thừa giật giật, ông đành ngượng ngùng buông tay. Nhìn vẻ mặt hầm hầm của phu nhân, ông lí nhí định thanh minh.
"Là Khê nhi... Khê nhi làm tôi tức giận."
Ông lẩm bẩm thật nhỏ, dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bà, ông nào dám véo tai Cố Nghênh Khê nữa, chỉ dám lén lườm nữ nhi ngốc nghếch một cái.
Cố Nghênh Khê vừa thấy mẹ, bao nhiêu tủi thân oan ức nãy giờ không sao kìm được nữa, liền khóc nấc lên, nhào vào lòng Dương Uyển Dửu.
"Cha, đánh."
"Khê, đau."
"Ô ô ô..."
Dương Uyển Dửu đau lòng ôm chặt nữ nhi cưng, vừa dỗ dành vừa tiện chân đá Cố Thừa một cú. Dương Uyển Dửu xuất thân từ nhà tướng đánh trận, đừng nhìn cái tên nghe dịu dàng mà lầm, tính bà mạnh mẽ khác hẳn những cô nương bình thường.
Thời trẻ, bà nổi tiếng là người nóng nảy và cực kỳ bênh người nhà. Sau khi sinh Cố Nghênh Khê, tính bà có bớt nóng hơn chút ít nhưng vẫn hết mực cưng chiều nữ nhi duy nhất này.
Cố gia chỉ có một nữ nhi, Cố Thừa nào phải không thương con. Chỉ là đôi khi ông thấy nữ nhi không chịu cố gắng nên tức giận, nhất thời nóng nảy không kiềm được thôi.
Cả hai người đều nóng tính nhưng rõ ràng Cố Thừa không thể nóng bằng phu nhân mình. Bị phu nhân đá một cú, ông cũng chỉ biết im lặng đứng nép sang một bên, cười gượng.
"Khê nhi là đứa con tôi đánh đổi nửa cái mạng mới sinh ra được. Con bé dù ngốc nghếch một chút nhưng tính không xấu, cũng chẳng làm hại ai bao giờ. Nó làm gì sai mà ông phải hung dữ với nó thế?"
"Tôi biết ông sốt ruột chuyện tìm Khôn Trạch cho con bé, ông mong nó tốt, chẳng lẽ tôi lại không mong nó tốt sao?"
Cố Thừa nghe phu nhân trách móc như vậy, suýt nữa khóc theo nữ nhi, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Ôi, không phải, phu nhân à, tôi không có ý đó."
"Trời ơi!" Cố Thừa thở dài một hơi, bất lực nói tiếp: "Phu nhân à, chúng ta sớm muộn cũng sẽ già đi, đến lúc đó chúng ta đi rồi thì biết làm sao?"
"Bây giờ chúng ta còn sống ngày nào thì còn che chở cho nó được ngày đó. Lỡ ngày sau có chuyện gì, nhắm mắt đi rồi, thì ai sẽ che chở cho nó đây?"
Cố Thừa nói đến đây, mắt cũng đỏ hoe. Ông nào có ghét gì nữ nhi. Nhà nào có con mà chẳng thương? Cố gia chỉ có một đứa nữ nhi, lại chẳng có họ hàng thân thích nào để dựa vào. Lỡ như ông và phu nhân đi rồi, ai biết đứa nữ nhi ngốc nghếch này sẽ bị người đời bắt nạt đến mức nào?
"Nuôi con trăm tuổi, lo đến chín mươi chín."
"Tôi chỉ không muốn con bé sau này phải chịu thiệt thòi tủi thân thôi."
Dương Uyển Dửu nghe Càn Quân giãi bày lòng mình, cũng không kìm được nước mắt. Đúng vậy, cả hai người họ đều thật lòng yêu thương nữ nhi này. Nếu lỡ họ đi rồi, nữ nhi không nơi nương tựa thì biết làm sao?
Cố Nghênh Khê vốn đang dụi đầu vào lòng mẹ làm nũng, thấy cả mẹ lẫn cha đều khóc thì ngẩn người ra, rồi kéo kéo vạt áo Dương Uyển Dửu.
"Mẹ, đừng khóc."
Rồi nàng lại quay sang níu tay Cố Thừa.
"Cha, đừng khóc."
"Khê nhi, ngoan."
"Nghe lời."
Vẻ mặt thật thà của nàng khiến Dương Uyển Dửu bật cười. Nữ nhi bà tuy ngốc nghếch nhưng biết thương cha mẹ, đúng là một đứa trẻ ngoan.
"Khê nhi thật sự sẽ nghe lời sao? Sau này chuyện gì cũng nghe hết hả?"
Bà trêu nữ nhi cưng, liền thấy Cố Nghênh Khê gật đầu chắc nịch.
"Thật ạ, đều nghe."
"Vậy Khê nhi ngoan nhé, ngày mai dậy sớm một chút, cùng cha đến nhà người ta hỏi cưới, mang một tỷ tỷ xinh đẹp về nhà, rồi sinh cho mẹ một đứa cháu thật ngoan, được không nào?"
"Ơ? Được ạ."
Cố Nghênh Khê chỉ biết mình đã hứa với mẹ là sẽ luôn nghe lời, nên bất kể mẹ nói gì, nàng đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Mẹ bảo nàng đi hỏi cưới thì nàng sẽ đi, bảo mang tỷ tỷ xinh đẹp về nhà thì nàng sẽ mang, bảo sinh cháu ngoan... Ơ, mà nàng có sinh được không nhỉ? Sinh bằng cách nào đây?
Lúc này Cố Thừa mới chú ý đến lời của phu nhân.
"Hả? Đi nhà ai hỏi cưới? Phu nhân đã nhờ bà mối nói chuyện rồi sao?"
Dương Uyển Dửu lắc đầu: "Chưa nói chuyện đâu nhưng cứ đi thử một chuyến xem sao, nghe nói là một cô nương không tệ."
"Là cô nương nhà ai vậy? Những nhà ngang tầm mình ở Vân Đô này đều thử cả rồi, e là..."
"Không phải ở Vân Đô."
"Hả, không phải ở Vân Đô à? Vậy phu nhân làm sao biết được cô nương nhà người ta tốt xấu thế nào?"
Cố Thừa tỏ vẻ không mấy đồng tình. Tuy ông sốt ruột tìm cô nương cho con thật nhưng cũng không phải ai cũng được. Nếu chỉ cần cưới đại cho xong, với gia thế nhà ông, vẫn có thể tìm được không ít cô nương sẵn lòng gả vào.
"Tôi có một đường huynh đang làm quan ở quận Vĩnh Tuyền, chắc ông cũng biết. Nghe nói ở quận Vĩnh Tuyền có một Ninh gia, là nhà buôn giàu nhất phương Nam. Nhà đó có một nữ nhi, nghe đâu lớn hơn Khê nhi nhà mình một tuổi."
"Nữ nhi nhà buôn sao... Ừm, cũng không sao cả. Nhà mình không đặt nặng chuyện gia thế, chỉ cần là người tốt thì được rồi."
Đến địa vị như Tĩnh An Hầu, thật lòng mà nói, trừ phi là nữ nhi vua hay nữ nhi quan lớn trong hoàng tộc, còn lại thì gia thế nhà khác cao hay thấp cũng chẳng khác biệt nhiều.
"Cố Thừa! Ông buông tay ra ngay cho tôi!"
Gân xanh trên trán Cố Thừa giật giật, ông đành ngượng ngùng buông tay. Nhìn vẻ mặt hầm hầm của phu nhân, ông lí nhí định thanh minh.
"Là Khê nhi... Khê nhi làm tôi tức giận."
Ông lẩm bẩm thật nhỏ, dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bà, ông nào dám véo tai Cố Nghênh Khê nữa, chỉ dám lén lườm nữ nhi ngốc nghếch một cái.
Cố Nghênh Khê vừa thấy mẹ, bao nhiêu tủi thân oan ức nãy giờ không sao kìm được nữa, liền khóc nấc lên, nhào vào lòng Dương Uyển Dửu.
"Cha, đánh."
"Khê, đau."
"Ô ô ô..."
Dương Uyển Dửu đau lòng ôm chặt nữ nhi cưng, vừa dỗ dành vừa tiện chân đá Cố Thừa một cú. Dương Uyển Dửu xuất thân từ nhà tướng đánh trận, đừng nhìn cái tên nghe dịu dàng mà lầm, tính bà mạnh mẽ khác hẳn những cô nương bình thường.
Cố gia chỉ có một nữ nhi, Cố Thừa nào phải không thương con. Chỉ là đôi khi ông thấy nữ nhi không chịu cố gắng nên tức giận, nhất thời nóng nảy không kiềm được thôi.
Cả hai người đều nóng tính nhưng rõ ràng Cố Thừa không thể nóng bằng phu nhân mình. Bị phu nhân đá một cú, ông cũng chỉ biết im lặng đứng nép sang một bên, cười gượng.
"Khê nhi là đứa con tôi đánh đổi nửa cái mạng mới sinh ra được. Con bé dù ngốc nghếch một chút nhưng tính không xấu, cũng chẳng làm hại ai bao giờ. Nó làm gì sai mà ông phải hung dữ với nó thế?"
"Tôi biết ông sốt ruột chuyện tìm Khôn Trạch cho con bé, ông mong nó tốt, chẳng lẽ tôi lại không mong nó tốt sao?"
"Ôi, không phải, phu nhân à, tôi không có ý đó."
"Trời ơi!" Cố Thừa thở dài một hơi, bất lực nói tiếp: "Phu nhân à, chúng ta sớm muộn cũng sẽ già đi, đến lúc đó chúng ta đi rồi thì biết làm sao?"
"Bây giờ chúng ta còn sống ngày nào thì còn che chở cho nó được ngày đó. Lỡ ngày sau có chuyện gì, nhắm mắt đi rồi, thì ai sẽ che chở cho nó đây?"
Cố Thừa nói đến đây, mắt cũng đỏ hoe. Ông nào có ghét gì nữ nhi. Nhà nào có con mà chẳng thương? Cố gia chỉ có một đứa nữ nhi, lại chẳng có họ hàng thân thích nào để dựa vào. Lỡ như ông và phu nhân đi rồi, ai biết đứa nữ nhi ngốc nghếch này sẽ bị người đời bắt nạt đến mức nào?
"Nuôi con trăm tuổi, lo đến chín mươi chín."
"Tôi chỉ không muốn con bé sau này phải chịu thiệt thòi tủi thân thôi."
Cố Nghênh Khê vốn đang dụi đầu vào lòng mẹ làm nũng, thấy cả mẹ lẫn cha đều khóc thì ngẩn người ra, rồi kéo kéo vạt áo Dương Uyển Dửu.
"Mẹ, đừng khóc."
Rồi nàng lại quay sang níu tay Cố Thừa.
"Cha, đừng khóc."
"Khê nhi, ngoan."
"Nghe lời."
Vẻ mặt thật thà của nàng khiến Dương Uyển Dửu bật cười. Nữ nhi bà tuy ngốc nghếch nhưng biết thương cha mẹ, đúng là một đứa trẻ ngoan.
"Khê nhi thật sự sẽ nghe lời sao? Sau này chuyện gì cũng nghe hết hả?"
Bà trêu nữ nhi cưng, liền thấy Cố Nghênh Khê gật đầu chắc nịch.
"Thật ạ, đều nghe."
"Vậy Khê nhi ngoan nhé, ngày mai dậy sớm một chút, cùng cha đến nhà người ta hỏi cưới, mang một tỷ tỷ xinh đẹp về nhà, rồi sinh cho mẹ một đứa cháu thật ngoan, được không nào?"
"Ơ? Được ạ."
Cố Nghênh Khê chỉ biết mình đã hứa với mẹ là sẽ luôn nghe lời, nên bất kể mẹ nói gì, nàng đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Mẹ bảo nàng đi hỏi cưới thì nàng sẽ đi, bảo mang tỷ tỷ xinh đẹp về nhà thì nàng sẽ mang, bảo sinh cháu ngoan... Ơ, mà nàng có sinh được không nhỉ? Sinh bằng cách nào đây?
Lúc này Cố Thừa mới chú ý đến lời của phu nhân.
"Hả? Đi nhà ai hỏi cưới? Phu nhân đã nhờ bà mối nói chuyện rồi sao?"
Dương Uyển Dửu lắc đầu: "Chưa nói chuyện đâu nhưng cứ đi thử một chuyến xem sao, nghe nói là một cô nương không tệ."
"Là cô nương nhà ai vậy? Những nhà ngang tầm mình ở Vân Đô này đều thử cả rồi, e là..."
"Không phải ở Vân Đô."
"Hả, không phải ở Vân Đô à? Vậy phu nhân làm sao biết được cô nương nhà người ta tốt xấu thế nào?"
Cố Thừa tỏ vẻ không mấy đồng tình. Tuy ông sốt ruột tìm cô nương cho con thật nhưng cũng không phải ai cũng được. Nếu chỉ cần cưới đại cho xong, với gia thế nhà ông, vẫn có thể tìm được không ít cô nương sẵn lòng gả vào.
"Tôi có một đường huynh đang làm quan ở quận Vĩnh Tuyền, chắc ông cũng biết. Nghe nói ở quận Vĩnh Tuyền có một Ninh gia, là nhà buôn giàu nhất phương Nam. Nhà đó có một nữ nhi, nghe đâu lớn hơn Khê nhi nhà mình một tuổi."
"Nữ nhi nhà buôn sao... Ừm, cũng không sao cả. Nhà mình không đặt nặng chuyện gia thế, chỉ cần là người tốt thì được rồi."
Đến địa vị như Tĩnh An Hầu, thật lòng mà nói, trừ phi là nữ nhi vua hay nữ nhi quan lớn trong hoàng tộc, còn lại thì gia thế nhà khác cao hay thấp cũng chẳng khác biệt nhiều.
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
