TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 95
Tầm quan trọng của ngộ tính (1)

[Hệ thống nhắc nhở: Hãy viết ra cảm nhận của ngươi về quyển đạo kinh này vào phần trống, sau đó nhấn nút "Cảm ngộ", hệ thống sẽ đánh giá mức độ cảm ngộ của ngươi để xác định có thành công hay không.]

Tiêu Kiệt thở dài, sao cảm giác như đang làm bài kiểm tra online vậy?

Lại còn là bài đọc hiểu văn cổ nữa chứ…

Hắn cẩn thận gõ vào những suy nghĩ của mình, sửa đi sửa lại mấy lần để chắc chắn viết rõ ràng mọi thứ, sau đó bấm nút "Cảm ngộ."

[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi đã thành công cảm ngộ Đạo kinh Vô Danh, quyển một, phần: Chân Ngôn, ngộ tính vĩnh viễn tăng thêm 1 điểm.]

Vậy là xong rồi?

Cũng được, tăng thêm một điểm ngộ tính cũng không tệ.

Nhìn chỉ số ngộ tính hiện tại của mình tổng cộng là 23 điểm (14 + 8 + 1), Tiêu Kiệt bỗng cảm thấy hơi trống rỗng, cảm giác có gì đó lưng chừng không thể chạm tới.

So với một điểm ngộ tính nhận được, hắn càng tò mò muốn đọc tiếp phần sau của quyển sách này hơn.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn lấy một quyển sổ trắng ra, chép lại toàn bộ nội dung đạo kinh.

Hắn cứ có cảm giác đạo kinh này không hề đơn giản. Nếu sau này tìm được phần tiếp theo, biết đâu hắn lại có thể tập hợp thành một bộ bí kíp tu tiên hoàn chỉnh.

Đang miên man suy nghĩ, bất ngờ hắn nghe tiếng bước chân loạng choạng vang lên, rồi một bóng người nhếch nhác lao vào miếu thờ.

“Ha ha ha! Con quỷ đêm chết tiệt kia, mơ mà giết được bà nhé! Giờ không làm gì được bà rồi đúng không? Có giỏi thì vào đây này! Vào đi, vào đi mà coi!”

Là Dạ Lạc, cô la hét về phía bóng tối phía xa.

Khi cô vừa quay lại thì đụng ngay ánh mắt Tiêu Kiệt.

Rõ ràng cô sững lại một nhịp.

“Ơ… Ẩn Nguyệt… Tùy Phong, sao anh lại ở đây?”

Dạ Lạc có chút ngượng ngùng, Tiêu Kiệt thì lại vui ra mặt, không ngờ cô nàng nhìn có vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh này cũng có lúc mạnh mẽ dữ dội như vậy.

Hắn cố tình làm ra vẻ thản nhiên: “Không có gì, mình chỉ muốn xem thử ban đêm trong thôn có chuyện gì thôi… Ơ, bạn bị mất máu à? Gặp quỷ đêm rồi?”

Nói mất máu là còn nhẹ nhàng đấy, thanh máu của cô gần như đã cạn sạch, chỉ còn chưa tới 30 máu.

“Ừ, gặp một con quỷ mạnh, sát thương khá cao.”

Dạ Lạc vừa nói vừa lôi bình hồi máu ra uống, uống liền hai chai thì cô bỗng nhận ra điều gì đó: “Anh lên cấp 5 rồi? Lên nhanh đấy!”

“Cũng tàm tạm thôi, bạn cũng mới lên cấp còn gì.”

Hiện tại Dạ Lạc đã đạt cấp 9.

“Ha ha, tôi sắp lv10 luôn.” Giọng cô lộ rõ vẻ hào hứng.

“Đợi tôi một chút! Tôi phải xử con quái kia trước!”

Gỗ Mun Uống Máu!

Trên thanh kiếm gỗ ánh lên một vầng sáng đỏ máu, Dạ Lạc nói xong lập tức lao vào bóng tối lần nữa.

Kiếm vũ, Lưu Vân thập tam thức!

Cô xoay người, tung chiêu, ánh kiếm đỏ rực quét loạn trong bóng tối. Tiếng rít gào vang lên liên tục, chứng tỏ con quỷ đêm kia cũng đang phản công, máu của Dạ Lạc tụt nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã còn chưa tới một phần ba.

Tiêu Kiệt nín thở theo dõi, thậm chí đang phân vân không biết có nên tung đại một phát Tịch Tà thuật vào khoảng không hay không…

Ai ngờ Dạ Lạc đột ngột rút ra một lá bùa rồi phóng mạnh, ánh sáng sấm sét lóe lên rực rỡ trong bóng tối.

Ầm!

Ngay giây tiếp theo, cô lăn một vòng dưới đất, dường như vừa nhặt được thứ gì đó, rồi lại như bóng ma, cô lao vút vào trong từ đường.

"Trời ơi, dùng mất một tấm bùa sét, lỗ to rồi! May mà nhặt được đồ, chết tiệt, lại là bụi linh hồi, lỗ chồng lỗ luôn!"

Đêm khuya nhưng giọng nói của Dạ Lạc nghe lại đặc biệt vui vẻ, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"À đúng, hỏi bạn cái này... Hồi nãy mình mới đọc xong một quyển đạo kinh, cảm giác ngộ ra được chút ít."

"Anh may mắn đấy, mấy thứ đó hiếm lắm."

"Ngộ tính có hữu ích về sau không?"

"Hờ, tất nhiên là có, hữu ích cực kỳ luôn. Mấy môn võ công cao cấp toàn phải dựa vào ngộ tính để khai phá ra đấy."

Dạ Lạc bắt đầu giảng giải cho Tiêu Kiệt:

"Trong game này, ngộ tính là thuộc tính bắt buộc phải nâng cao ở giai đoạn sau, dù là chơi pháp sư hay chiến binh thì cũng đều cần. Thường thì 20 điểm ngộ tính là mức chuẩn cơ bản, nếu có thể nâng lên 30 hay 40 thì càng khủng khiếp hơn, nhưng với người chơi bình thường thì 20 đã là cực hạn.

Nếu có buff Khai Ngộ, tức là có thể thông qua công pháp mà lĩnh hội được kỹ năng áo nghĩa."

"Công pháp? Áo nghĩa? Mấy cái đó là gì vậy?"

Tới giờ Tiêu Kiệt mới chỉ học được chiến kỹ, kỳ thuật và kỹ năng tri thức.

"Sau khi vào thành lớn, người chơi sẽ học được kỹ năng dạng công pháp, như kiếm pháp Lưu Vân của tôi thuộc dạng này. Kiếm pháp, đao pháp, nội công tâm pháp... Đều là công pháp. Khác với chiến kỹ, công pháp là kỹ năng có thể duy trì liên tục, không phải ấn thả là phải chờ hồi chiêu.

Nếu ngộ tính đủ cao, sẽ có thể lĩnh ngộ ra kỹ năng áo nghĩa, anh có thể hiểu chúng giống mấy chiêu cuối, tuyệt kỹ trong game khác ấy.

Áo nghĩa thường có thể xoay chuyển cục diện trận đấu, đặc biệt với các nghề vật lý thì càng sống nhờ vào nó.

Còn pháp sư tuy không có kỹ năng áo nghĩa, nhưng những pháp thuật cao cấp cũng yêu cầu ngộ tính mới dùng nổi."

Nghe đến đây, Tiêu Kiệt thầm nghĩ: Xem ra điểm ngộ tính vừa tăng của mình đúng là đáng giá thật.

"Vậy làm sao để tăng ngộ tính?"

"Cách thì nhiều, nhưng chẳng có cái nào dễ cả. Cách đơn giản nhất là mặc đồ có chỉ số ngộ tính, mũ là dễ xuất hiện nhất, rồi đến dây chuyền. Ngoài ra còn có đan dược tăng ngộ tính, nhưng chỉ có tác dụng tạm thời. Một số nhiệm vụ cũng có thể thưởng buff ngộ tính tạm thời. Tất nhiên, tốt nhất vẫn là đọc đạo kinh như anh vừa làm, có thể tăng vĩnh viễn. Mà nói mới nhớ, anh có buff ngộ tính đúng không? May mắn thật đấy!"

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.