TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 94
Đạo kinh Vô Danh

Mộng Trạch châu là vùng đất đầm lầy sương mù dày đặc, là nơi tập trung nhiều yêu ma quái vật nhất trong chín châu. Ngoài vài thị trấn con người trú ngụ, còn lại đều là vùng đất man hoang chưa khai phá.

Man Việt châu đi đôi với hình ảnh núi chồng núi không sao đếm xuể, ở đây đầy rẫy côn trùng độc hại và mãnh thú thời Hồng Hoang. Dù ít yêu ma hơn, nhưng hung thú cổ đại thì lại nhiều không kể xiết.

Còn Bồng Lai châu là vùng đất ngoài hải vực, nơi cư ngụ của các tiên nhân. Trước đây Long hoàng từng phái thuyền viễn chinh tới, mang về ba vị tiên nhân, nhưng từ khi đại kiếp xảy ra thì đã mất liên lạc.

Cô Vân châu là vùng nằm giữa biển mây, là lục địa bay lơ lửng trên trời. Trước đây từng có một nhóm tiên nhân xây tiên cung tại đây, nhưng vì rất ít liên hệ với người trần nên bây giờ không ai rõ tình hình bên đó ra sao.

Cuối sách còn có kèm một tấm bản đồ đơn giản.

Tiêu Kiệt đọc hết phần giới thiệu về Cửu Châu, hắn thầm nghĩ thì ra Phong Ngâm châu mà mình đang ở chỉ là bản đồ tân thủ thôi, mà thung lũng Ngân Hạnh còn là vùng tân thủ trong bản đồ tân thủ nữa.

Không biết sau này hắn có cơ hội đặt chân đến những nơi kỳ vĩ khác trong thế giới này không…

Sau khi đọc xong mấy quyển sách tìm được trong thư phòng của Điền Hữu Tài, hắn đã hiểu rõ hơn rất nhiều về thế giới trong game.

Cuối cùng, Tiêu Kiệt mở đến cuốn có vẻ đáng giá nhất, chính là "Đạo kinh Vô Danh, quyển một, phần: Chân Ngôn".

Tên sách nghe khá khó đọc, đây là lần đầu tiên Tiêu Kiệt nhìn thấy một cuốn đạo kinh như vậy, cũng không rõ bên trong viết những gì.

Chẳng lẽ… là đạo kinh thật?

Hắn không kìm được, lập tức mở ra đọc.

Thứ này giống như những cuốn sách khác, có thể lật xem nội dung bên trong. Chỉ là sau khi sử dụng sẽ tiến hành một lần kiểm tra khả năng đọc hiểu, nếu vượt qua sẽ tăng thêm 1 điểm ngộ tính, còn nếu thất bại… thì coi như phí công.

May mà quyển sách này có số lần đọc không giới hạn, nên Tiêu Kiệt định nghiền ngẫm kỹ rồi mới thử kiểm tra.

Vì vậy, hắn đọc cực kỳ cẩn thận.

[...

Tiên nhân là bậc tu chân.

Muốn tu chân, trước phải hiểu chân.

Chân là gì? Là chân lý, nguồn gốc vạn vật.

Người có nhìn, nghe, ngửi, nếm, chạm của người.

Người nhìn thấy là hư ảo.

Người nghe được là tạp âm.

Người ngửi ra là nhiễu loạn.

Người nếm vào là hỗn hợp.

Người chạm tới chỉ một phần.

Chân đâu?

Chim thú cá trùng kể cả con người, thế giới quan khác nhau.

Vậy gì là chân? Không gì là chân.

Chân không thể nhìn, nghe, ngửi, nếm, chạm.

Chân đâu? Chân phải ngộ…

…]

Tiêu Kiệt đọc thầm trong lòng. Mặc dù đây là văn cổ, nhưng nhờ từ nhỏ đã nghiền ngẫm bản gốc Tam Quốc, Tùy Đường và các tác phẩm kinh điển khác, hắn vẫn hiểu được đại khái.

Đoạn đạo kinh này muốn nói rằng cái gọi là "tiên nhân" chính là người tu chân. Muốn tu tiên đắc đạo thì trước tiên phải hiểu được diện mạo chân thật nhất của thế giới này.

Mà cách con người hiểu thế giới là thông qua năm giác quan, đó là nhìn, nghe, ngửi, nếm, chạm. Vấn đề là những gì con người cảm nhận thông qua ngũ giác không phản ánh đúng bản chất thật của thế giới. Tất cả những gì chúng ta biết đều là giả tưởng.

Vì giác quan của từng loài sinh vật đều khác nhau nên cảm quan của mọi loài cũng khác nhau. Chim chóc, dã thú, cá dưới nước, côn trùng… kể cả của con người cũng chỉ là một dạng trong số đó, cũng không thể vượt qua ngưỡng cửa giả dối.

Không thể phá vỡ giới hạn, nên những gì con người “thấy" thực ra chỉ là hình ảnh tưởng tượng được xử lý bởi đôi mắt. Âm thanh mà con người nghe thấy chỉ là sự hỗn tạp. Mùi hương thì rối rắm.Vị giác cũng chỉ nhận biết được năm vị cơ bản. Xúc giác không thể phản ánh chính xác vật chất.

Chính vì thế, con người không thể "tu chân" được.

Chỉ khi nhìn thấy được "chân" của vạn vật, mới có cơ hội thành đạo…

Tiêu Kiệt hơi ngẩn ra. Nghe thì thấy hơi vớ vẩn, nhưng nghĩ kỹ lại… cũng có lý ra phết. Vậy cái gọi là "chân" rốt cuộc là gì chứ? Làm sao để nhìn thấy, nghe được, chạm vào được cái thế giới chân thật ấy?

Thế nhưng khi hắn lật sang trang tiếp theo, lại phát hiện... đã hết.

Ơ cái đù đì, mẹ tác giả quyển sách này cũng bị yếu sinh lí hả…

Tiêu Kiệt có phần hơi thất vọng, hắn thật sự khá tò mò, cái gọi là "chân" trong cuốn đạo kinh này rốt cuộc là gì.

Thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy, nếu mình có thể đọc hết toàn bộ nội dung cuốn đạo kinh Vô Danh này, biết đâu thật sự sẽ ngộ ra được điều gì đó.

Hắn lật đi lật lại đọc kỹ lại hai lần nữa, thực ra nội dung cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn một quyển mà thôi.

Vậy là bài kiểm tra đọc hiểu này đơn giản chỉ để đánh giá khả năng cảm nhận của người đọc với đoạn kinh văn? Cũng không đến mức quá khó.

Nghĩ vậy, hắn bấm vào nút [Sử dụng]. Trước mắt hắn lập tức hiện lên một giao diện giống như một cuộn giấy thời xưa, trên đó có một khoảng trống lớn để nhập nội dung.

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.