TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 88
Nhật ký sinh hoạt nhà họ Điền (2)

- Trang 63: Mùng chín tháng năm

Ôi trời ơi, tội nghiệp Ngọc Liên, ở bên cạnh ta hơn hai mươi năm, cùng chung hoạn nạn biết bao lâu, vậy mà lại chết trong tay đám bù nhìn đó. Cái này mà gọi là "Thần phù" hả? Rõ ràng là "Ma phù" thì có. Không được, hôm nay ta nhất định phải hủy nó đi. Mà... Ta bỗng có một ý nghĩ, nếu lá bùa này có thể làm cho bù nhìn sống lại, vậy... liệu có thể hồi sinh vợ ta không? Thử xem sao, nếu không được thì lúc đó phá cũng chưa muộn.

- Trang 64: Mùng mười tháng năm

Thành công rồi! Ha ha ha ha! Lá “Thần phù” này đúng là bảo vật! Có thứ này trong tay, từ giờ ta chẳng còn sợ chết hay diệt tộc nữa.

- Trang 65: Ta không nhớ nổi hôm nay ngày mấy rồi

Gần đây Ngọc Liên rất kỳ lạ, cứ lẩm bẩm một mình, nói là nàng nghe được "tiếng tiên". Ban ngày thì không chịu ăn gì, đêm xuống ta lại thấy nàng ấy trộm uống máu tươi. Quả nhiên, cái thứ quỷ này là "Ma phù", là tai hoạ

- Trang 66:

Lũ người hầu đều bỏ chạy hết, một đám phế vật vô dụng! Sao lại thế được, chẳng lẽ tên đạo sĩ kia lừa ta?

- Trang 67:

Ta cảm giác có điều gì đó không ổn... Sức mạnh của lá bùa đang ảnh hưởng tới ta. Ta bắt đầu nhìn thấy những thứ kỳ quái, cơ thể cũng dần mất kiểm soát. Đại Ngưu nhìn ta bằng ánh mắt rất lạ... Thằng con bất hiếu này, chẳng lẽ nó muốn cướp lá bùa của ta?

- Trang 68:

Lũ già không biết điều, con đàn bà thối tha, cả thằng con bất hiếu kia... Bọn chúng đều muốn cướp lá bùa của mình. Không cho! Lá bùa này tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác! Ta đã đuổi hết bọn chúng ra ngoài, hy vọng vẫn còn kịp. Ta đã khóa chặt cửa lớn, như vậy bọn chúng sẽ không vào được.

- Trang 69:

Ồn quá... Lúc nào nghe có tiếng nói bên tai, ai đang nói đó?

- Trang 70:

Ta phải phá hủy thứ này thôi, không thể để nó hại thêm ai nữa. Nhưng… Tại sao... Sao ta lại không ra tay nổi? Giống như có tiếng ai đó đang ngăn cản ta vậy.

- Trang 71:

Thần phù! Thần phù là của ta! Không ai có thể cướp đi được! Đúng rồi, ta phải giấu nó đi. Có lẽ... hầm chứa rượu là nơi thích hợp...

(Hết)

…]

Đọc tới đây, Tiêu Kiệt cuối cùng cũng đã hiểu rõ câu chuyện phía sau.

Rất rõ ràng, năm đó khi tai họa ập đến, Điền Hữu Tài đã mua được một lá bùa từ tay một tên đạo sĩ. Lá "Thần phù" đó có thể hồi sinh những vật chết, biến bù nhìn thành "thiên binh" canh giữ nhà cửa. Ông ta không ngờ rằng ngay cả người chết lá bùa đó cũng có thể hồi sinh. Mà lá bùa này lại có tác dụng ảnh hưởng tới tâm trí, khiến ông ta ngày càng điên loạn, đuổi hết người thân ra khỏi nhà, rồi cuối cùng cầm lá bùa trốn vào hầm rượu. Những người nhà của ông ta về sau đều bị ma hóa, tụ tập quanh khu nhà cũ, không biết là vì bị lá "Ma phù" hấp dẫn hay vì nguyên nhân nào khác.

Vậy nên bây giờ Điền Hữu Tài chắc chắn đã bị ma hóa. Và khẳng định là còn mạnh hơn ba ma nhân trước đó rất nhiều.

Không chừng chính là BOSS cuối.

Còn lá "Thần phù" hay còn gọi "Ma phù" kia chắc chắn vẫn còn trên người ông ta.

Tiêu Kiệt nghĩ tới đây, trong lòng vừa lo vừa mừng. Lo là cái tên Điền Hữu Tài kia lại đang ôm cái "Thần phù" trốn trong hầm rượu, chắc chắn không dễ xử lý, biết đâu còn là BOSS biết chơi pháp thuật nữa chứ. Mừng là... nếu xử được ông ta, cái "Thần phù" này kiểu gì cũng là hàng ngon! Biết đâu còn là chìa khóa để chuyển sang nghề pháp sư.

Ta Muốn Thành Tiên lúc này cũng đã lật xem xong quyển sách đó.

"Anh Phong tính sao? Mở cửa luôn nha?"

"Không được."

Tiêu Kiệt lắc đầu: "Tên Điền Hữu Tài này rất có thể đã thành BOSS nhiệm vụ,. Mở cửa xông vào liều mạng thì hai đứa mình chưa chắc ăn nổi đâu."

"Thế thì lùa nó ra ngoài rồi thả diều thôi."

Tiêu Kiệt lại lắc đầu. Nếu đối phương biết chơi phép thì chiến thuật thả diều có khi còn bị tác dụng ngược.

Từ trước tới giờ, mấy con quái mạnh nhất hai người bọn họ từng đánh là Kẻ Nhai Xương với tên Điền Đại Ngưu, nhưng chúng cùng lắm chỉ là là quái tinh anh thôi. À còn con phân thân của thụ yêu kia nữa. Chứ BOSS thực sự thì chưa hề chạm mặt lần nào.

Cái tên Điền Hữu Tài này cấp ít nhất cũng không thấp hơn Điền Đại Ngưu. Chỉ với sức hai người kiểu gì cũng cực kỳ nguy hiểm.

Tiêu Kiệt phân tích một lượt, Ta Muốn Thành Tiên cũng thấy đau đầu.

"Thế làm sao giờ? Hay là mình gọi chị Dạ Lạc tới lập team?"

Tiêu Kiệt lại lắc đầu. Đúng là kéo Dạ Lạc theo là một cách hay, cấp cô cao, hiểu game sâu, ba người hợp sức chắc chắn có cửa thắng. Vấn đề là... Thưởng sau trận chia thế nào? Dạ Lạc nói chuyện thì khách khí thật đấy, nhưng kiểu người như cô sòng phẳng lắm. Chỉ có một lá “thần phù”, nếu Dạ Lạc vào trận, chắc chắn cô sẽ thành chủ lực. Thế thì hai người bọn họ khả năng cao chỉ còn nước còn cặn để húp.

"Thế giờ làm sao đây anh Phong? Đâu thể đánh đến đây rồi lại quay về? Hay là mình liều đại một phen đi anh? Có gan làm giàu nha!"

Tiêu Kiệt lại lắc đầu lần nữa, tuy rằng "Thần phù" rất đáng giá, nhưng cũng chưa tới mức để hắn lấy cái mạng này đi cược.

Cả hai lượn lờ trong Điền gia cũ nát này mấy vòng. Nhìn kỹ lại kết cấu, đây đúng kiểu nhà cổ truyền thống, phần lớn đều làm bằng gỗ. Cả biệt phủ gồm ba lớp xây lồng vào nhau thành hình chữ hồi (回), ba cánh cửa ngăn ba lớp còn thẳng hàng nhau. Đột nhiên Tiêu Kiệt như nghĩ ra gì đó, trong đầu liền có kế hoạch.

1

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.