Chương 23
Chương 23: Học làm bếp thì đi New Oriental
Chuyện tài khoản chính thức giải quyết thuận lợi, Giang Phong kết bạn wechat với Trương Vệ, thương lượng công việc cụ thể giao đồ ăn vài ngày này với hắn. Trương Vệ không phải người soi mói, nói cho Giang Phong mấy món hắn không ăn, tự nhìn mà giao, trong quán tiện nấu món gì thì giao cho hắn món đó.
Lần đầu tiên thấy vị khách tùy ý như thế, Giang Phong tỏ vẻ khiếp sợ nho nhỏ.
Khi một bàn khách cuối cùng rời đi, Giang Kiến Khang lại bận rộn trong bếp hơn nửa tiếng nữa, nấu xong một món cuối cùng.
Nhìn bảy món đồ ăn một canh kiểu ẩm thực Hoài Dương ở trên bàn, Giang Phong gần như nghi ngờ có phải Giang Kiến Khang dùng tất cả những gì mình học được cả đời trong ngày hôm nay không.
Cơm rang Dương Châu, vịt nhồi, thịt cua viên đầu sư tử hầm, đậu hũ Văn Tư, ngô xào, nấm hương xào cải dầu, tôm bóc vỏ xào rau xanh và canh nấm.
Căn cứ nhắc nhở, Giang Phong có thể nhìn ra, cơm rang Dương Châu hơi nhiều dầu, món hầm độ lửa chưa tới, đậu hũ Văn Tư phát huy xuất sắc, bắp xào quá mức nhạt nhẽo, hơn nữa đồng chí Vương Tú Liên chắc chắn ham rẻ mua ngô không tươi.
Đối với đồng chí Giang Kiến Khang không am hiểu ẩm thực Hoài Dương lắm, bàn đồ ăn này coi như ông đã để lại một dấu ấn trên ẩm thực Hoài Dương rồi!
Quý Nguyệt đối mặt với một bàn đồ ăn này đều ngây dại.
“Giang Phong, em không nói với chị là ba bữa nhà em bao ăn phong phú như vậy!” Quý Nguyệt nhìn cả bàn đồ ăn này, giọng hơi run run.
Món ăn tốt như vậy, tiền lương mười ngàn đều không đổi!
“Ủa, sao lại có hai bát canh?” Triệu Vũ chỉ vào đậu hũ Văn Tư hỏi: “Nấu canh đậu hũ, sao đậu hũ cắt nát như vậy làm gì?”
“Anh zai à, đây là đậu hũ Văn Tư đấy!” Lưu Tử Hiên hận sắt không thành thép nói.
Nhưng đồng chí Giang Kiến Khang bày bàn đĩa không có khuôn khổ gì thật sự khiến đậu hũ Văn Tư nhìn giống như canh đậu hũ.
“Nào, ngồi xuống ăn cơm đi.” Giang Kiến Khang nói, nhiệt tình nói với Quý Nguyệt: “Ẩm thực Hoài Dương chú làm không hề chính tông, múa rìu trước cửa Lỗ Ban, nào, nếm thử đậu hũ Văn Tư này xem, không biết có chính tông không.”
“Chính tông, chính tông.” Quý Nguyệt gật đầu lia lịa, cô chưa từng gặp đậu hũ Văn Tư chính tông, mỗi sợi đậu hũ trước mắt mảnh như sợi tóc, nếu nó không chính tông thì cô không thể tưởng tượng nổi đậu hũ Văn Tư chính tông sẽ là dạng gì.
“Nếm thử vịt nhồi nà, mặc dù không có vịt Cao Bưu Ma và vịt hoang, nhưng đây cũng là chú dùng canh loãng ép ra, chắc hương vị không kém đến đâu được.” Giang Kiến Khang nói tiếp.
“Ăn ngon, ăn ngon!” Quý Nguyệt cũng chưa từng ăn vịt nhồi.
“Chú Giang, thịt viên đầu sư tử này ăn ngon!” Lưu Tử Hiên khen ngợi không hề bủn xỉn.
“Đương nhiên!” Giang Kiến Khang vô cùng tự hào: “Mặc dù hiện giờ con cua không béo, nhưng cũng có thể kiếm ra con còn sống, thêm hai tháng nữa là lúc cua lớn bán ra, chú làm tiếp cho các cháu, hôm nay uất ức Tiểu Quý ăn hàng lỗi này vậy.”
“Ăn rất ngon, ăn rất ngon!” Quý Nguyệt gật đầu mỉm cười gần như máy móc.
Khi nào làm thịt viên đầu sư tử cần dùng đến thịt cua vậy chứ…
Ăn uống no nê xong, Quý Nguyệt nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, lau bàn, quét dọn vệ sinh, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đi tính toán sổ sách tiện thể bàn xem ngày mai làm đồ uống gì, vài người không định về ký túc xá thì ở trong quán hỗ trợ tiện thể khoác lác.
“Haiz, lúc trước khi điền bảng nguyện vọng tôi nên điền đại học bên Hoài Dương kia.” Triệu Vũ chép miệng, giống như đang dư vị bàn đồ ăn vừa rồi.
“Đúng thế, tôi không ngờ đều ở trên đất trung Hoa, chênh lệch giữa đồ ăn với đồ ăn lại lớn như thế, sao bên chỗ chúng ta không có món ăn nào đặc sắc chứ.” Vương Hạo chấp nhận sâu sắc.
Quý Nguyệt: “…”
Ta thấy có lẽ các ngươi đã có hiểu lầm gì với đồ ăn bên chỗ ta, rất nhiều món ta cũng lần đầu tiên được ăn.
Vì không đánh mất hướng tới cuộc sống tốt đẹp của các đàn em, Quý Nguyệt quyết định chôn giấu bí mật này trong lòng.
Quán đóng cửa, mọi người quay về ký túc xá, ngày mai Giang Phong học kín lớp, đến mười hai giờ mới tan học. Trở về ký túc xá, hắn đọc sách giáo khoa ngày mai, vốn chuẩn bị làm trò ngoan, đọc sơ qua, đọc không hiểu nên thoải mái gập sách lại leo lên giường chơi điện thoại.
Năm phút trước khi ngủ, vui vẻ như thần tiên.
Hôm sau, vui sướng ăn bốn cái bánh bao kim sa đi đến lớp, phát hiện câu nói đầu tiên khi mọi người gặp mặt đều là “Hôm qua cậu ăn chưa?”
Sao vậy, ngôn ngữ mạng mới lưu hành à?
“Phong ca!” Tiền Đường thấy Giang Phong lập tức nhào qua: “Cứu thằng em đi!”
Vẻ mặt cuối kỳ cầu xin giáo viên khoanh vùng cuộc thi vẽ cũng chỉ như thế.
“Làm… Làm sao?” Giang Phong kinh hãi.
“Hôm nay chúng ta học tận năm tiết lận đó Phong ca!” Trên mặt Tiền Đường tràn ngập bi thương: “Ăn cơm không cướp được chỗ đâu!”
Giang Phong thầm thấy khó hiểu, không cướp được vị trí ở nhà ăn tìm hắn có ích lợi gì, hắn cũng không cướp được chỗ mà.
“Gọi giao đồ ăn đi!” Năm ngoái mọi người đều làm như vậy, tiết bốn tan học gọi giao đồ ăn ghi chú thời gian giao hàng là được.
“Phong ca, nhà cậu không giao đồ ăn à! Tôi lên tất cả các app giao đồ ăn nhưng không tìm được quán cơm nhà cậu.” Giang Phong cảm thấy kỹ thuật diễn của Tiền Đường vẫn hơi kém, nếu đổi thành bác cả hắn, lúc này trên má đã chảy xuống hai hàng lệ rồi.
“Ồ, thế này, mấy ngày nữa sẽ giao, để tôi làm ra một tài khoản wechat chính thức, các cậu đặt giao đồ ăn trên tài khoản chính thức là được.” Giang Phong vừa nói vậy, vài người bên cạnh đã bu đến.
“Phong ca, mấy ngày nữa mới có giao đồ ăn vậy?”
“Phong ca, cứu thân mỡ này đi!”
“Phong ca, giao đồ ăn nhà cậu có thu phí cơm hộp không?”
“Phong ca…”
Thầy vừa vào lớp, phát hiện mọi người đang nhiệt tình gọi Giang Phong là Phong ca. Vốn cách gọi này là sáng tạo độc đáo của Vương Hạo, hoàn toàn vì để Giang Phong làm cơm sườn thêm vài lần, kết quả hiện giờ mọi người đều học hắn, lại không ai gọi đúng tên Giang Phong nữa.
“Ồ, Giang Phong này, qua một kỳ nghỉ hè còn thăng cấp làm Phong ca rồi, nào, Phong ca, chuẩn bị bài chưa, hỏi em một vấn đề.” Học kỳ trước thầy Vương dạy lớp Giang Phong, là một giáo viên trẻ tuổi, thích đùa.
Giang Phong: “…”
Nhìn một hàng công thức trên bảng đen, Giang Phong cảm thấy hệ thống đánh giá hắn rất súc tích, vật lý của hắn chẳng phải trình độ cấp ba sao? Hắn không đọc nổi công thức trên bảng.
Thầy Vương tiếp tục viết, viết nửa bảng đen.
Toàn bộ bạn học trợn mắt.
Thầy thay đổi rồi, hồi năm nhất mỗi khi lên lớp thầy đều giảng yêu hận tình thù giữa Edison và Tesla suốt năm phút mà.
Giang Phong yên lặng cúi đầu, mở bảng thuộc tính, thêm điểm kinh nghiệm vào vật lý, tăng nó từ sơ cấp lên trung cấp.
Vật lý (trung cấp): Ngươi có thể nắm giữ phần lớn tri thức vật lý ở trình độ đại học.
Khi lại ngẩng đầu lên, những công thức trước đó rõ ràng như thiên thư lại vừa nhìn đã hiểu, vô thức biết nó là công thức gì, có thể áp dụng vào những đề bài như nào.
“Phong ca, cậu vừa làm gì với cái bàn thế?” Vương Hạo hỏi.
“Tôi mở giao diện trò chơi thăng cấp kỹ năng.” Giang Phong nói.
“Ha ha, Phong ca rất hài hước.”
“Nào, Phong ca, nói cho thầy biết tám công thức này là gì?” Thầy Vương vòng tám công thức bên trái.
“Đều là phương trình Maxwell.” Giang Phong nói.
“Tạm được, coi như nhớ được một chút nội dung Vật lý đại học năm ngoái, nào, Lý Bân, nói cho thầy biết ba công thức bên này là gì?”
“Chúng ta học Vật lý đại học phương trình Maxwell?” Vương Hạo mờ mịt, thuộc tính sinh viên dốt bộc lộ rõ ràng.
“Chắc là thế.” Giang Phong đờ đẫn.
Sớm biết thế, lúc trước nên đi New Oriental.
Ít nhất là tồn tại chia đều thiên hạ với Lam Tường.
(*) Lam Tường chỉ trường Công nghệ Kỹ thuật Lam Tường ở Sơn Đông, New Oriental chỉ tập đoàn Giáo dục và Công nghệ New Oriental.
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
