TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Thư tình (3)

Đương nhiên kết quả rất rõ ràng.

Sau khi vào lớp 1, Chu Thừa Ngọc cảm thấy mệt mỏi với việc học, nên không còn quan tâm nhiều đến hắn nữa. Thế là tên nhóc này cũng mặc kệ bản thân luôn, hắn cứ ung dung đội sổ mà không thèm chú tâm vào việc học.

"Chú Viễn có hỏi về thành tích của cậu không?"

"Có hỏi." Chu Thừa Quyết tự bóc một viên kẹo cho mình ăn: "Tôi chỉ nói điểm tổng kết thôi. Ông ấy nói vậy cũng được, miễn có thể tốt nghiệp còn những cái khác ông ấy không quan tâm."

"…"

"Nhà tôi không có yêu cầu gì về thành tích đâu, cả nhà đều không thích học." Chu Thừa Quyết cười nói: "Còn cậu thì thôi, dạy tôi một chút là được, đừng làm bản thân mệt quá."

Chu Thừa Ngọc không trả lời, trong đầu đã tính toán xem nên bổ sung kiến thức từ đâu, tối nay về nhà phải lập một kế hoạch học tập. Dù sao thì cậu đã nhận nhiệm vụ này, vậy phải làm cho tốt. Nếu bài thi cuối kỳ mà Chu Thừa Quyết không có tiến bộ, cậu cũng sẽ rất xấu hổ.

Sau giờ tự học buổi tối, hai người bọn họ tìm Hạ Ninh để cùng nhau về nhà, sẵn tiện trả lại thư tình cho chủ nhân của nó. Hạ Ninh cầm lấy phong thư màu hồng mà mình đã lựa chọn kỹ lưỡng, đứng trên vỉa hè đông đúc gần cổng trường, khóc lóc thảm thiết: "Sao cậu ấy lại khó theo đuổi thế này!"

Dù đau lòng nhưng Hạ Ninh cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên về kết quả. Kể từ khi yêu một người lạnh lùng như núi băng, trái tim tan vỡ đã trở thành thói quen.

"Không quan tâm nữa, đi ăn vặt thôi." Một cậu học sinh nam lòng mang tâm sự mà hét lên: "Tối nay tiền ăn sẽ do Hạ Ninh tôi trả!"

Chu Thừa Quyết bình tĩnh giơ tay lên: "Muốn ăn xiên que, mực nướng, bánh tôm chiên, lẩu xiên, viên bạch tuộc, bánh nướng."

Chu Thừa Ngọc: "+1."

Dù sao cũng đã đến phố ăn vặt, ba người ăn từ đầu phố đến cuối phố. Hai tay Chu Thừa Quyết và Hạ Ninh đều xách đầy đồ ăn. Hầu hết các món ăn vặt, Chu Thừa Ngọc chỉ thử qua một chút, trong tay cầm duy nhất một ly lẩu xiên yêu thích, vừa ăn vừa nghe hai người kia nói chuyện tầm phào.

"Thế cậu làm gì nữa, người ta từ chối cậu bao nhiêu lần rồi. Nếu thực sự muốn yêu thì đổi người đi, tôi giới thiệu cho cậu."

"No! Lòng tôi vững như đá!"

"Ha." Chu Thừa Quyết ăn một viên bạch tuộc nướng mới ra lò mà không cảm thấy nóng: "Không phải tôi nói đâu, nhưng các cậu đừng để những mối quan hệ yêu hận của hai người ảnh hưởng đến Thừa Ngọc nữa nhé."

Chu Thừa Quyết nghiêm túc nói: "Cậu ấy còn phải thi vào Thanh Hoa đấy."

Theo tình hình tuyển sinh trong những năm qua, những học sinh đứng top 20 của trường Minh Hải đều có cơ hội vào Thanh Hoa hay Bắc Đại. Với thành tích của Chu Thừa Ngọc, chỉ cần không có sự cố gì quá lớn thì cơ bản là cậu sẽ đỗ.

Hạ Ninh hừ một tiếng, đáp lại: "Vậy còn cậu thì sao, cậu cũng định thi vào đó à? Thanh Hoa và Bắc Đại thì cậu không đỗ được đâu."

Chu Thừa Ngọc dừng lại động tác ăn xiên que, cậu cũng có hơi quan tâm đến chuyện này nên đưa mắt nhìn về phía Chu Thừa Quyết.

"Trường đại học ở Bắc Kinh đâu chỉ có Thanh Hoa và Bắc Đại, tôi cũng có thể thi những trường khác mà." Chu Thừa Quyết nói một cách tự nhiên: "Chỉ cần ở Bắc Kinh là được."

Hạ Ninh cắn một miếng bánh tôm rồi tức giận nói: "Cậu đúng là cái bóng của Chu Thừa Ngọc!"

Chu Thừa Quyết cười, nhưng không phản bác lại. Thực ra hắn không hiểu vì sao tính cách của Chu Thừa Ngọc lại như vậy, càng lớn càng biết giấu chuyện, nhỡ đâu đến lúc học tập mệt mỏi tới mức sinh bệnh cũng sẽ im lặng chịu đựng. Vì vậy hắn phải chú ý đến.

Bình thường bọn họ rất ít khi nói về học tập, thế nên chuyện này cũng nhanh chóng trôi qua, rồi lại quay về nói đến chuyện tình cảm không có kết quả của Hạ Ninh.

"Cậu ta không thích kiểu tỏ tình nhẹ nhàng như thế, vậy chắc là thích kiểu nhiệt tình bộc trực chăng?" Chu Thừa Quyết nói.

"Vậy thì cậu chuẩn bị hoa, nến, còn mua một cái loa phóng thanh nữa. Đợi tan học xong xuống dưới ký túc xá mà hét lên cho cậu ta biết!"

"Liệu có được không?" Hạ Ninh dường như đã không còn biết phải làm gì: "Như vậy là đe dọa hay tỏ tình đấy? Nếu như thất bại thì sao, có bị xấu hổ không, liệu có quá quê mùa không?"

"Tôi nói này, sao cậu cứ phải suy nghĩ nhiều như thế, suy nghĩ nhiều như vậy thì bao giờ mới tỏ tình thành công đây?"Chu Thừa Quyết tự tin như thể mình là chuyên gia tình trường mặc dù bản thân chẳng có kinh nghiệm gì: "Quan trọng là kết quả chứ không phải quá trình! Xấu hổ muốn chết thì đã sao, thế thì cậu ta cũng chẳng còn mặt mũi nào để nói chuyện với người khác, như vậy thì không phải cậu ta sẽ chỉ nói chuyện với cậu thôi sao?"

16

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.