0 chữ
Chương 30
Chương 30: Thư tình (2)
"Tôi sẽ chuyển lời giúp cậu."
"Người này sao mà nói chuyện nghiêm túc vậy, còn trẻ mà cứ như người lớn ấy." Nhìn Nhạc Thận quay lại lớp, Chu Thừa Quyết nói: "Hạ Ninh sao lại thích kiểu người này nhỉ?"
Chu Thừa Ngọc lắc đầu, đáp lại: "Vừa rồi đột nhiên cậu chạy ra làm gì vậy?"
"…"
Chu Thừa Quyết đành nói thật: "Tôi tưởng cậu ta thích cậu, lo cậu bị cậu ta lừa mất."
"Cậu nghĩ cái gì thế?" Chu Thừa Ngọc cười nói: "Nhưng mà tôi cũng không hơn gì cậu, còn tưởng thư đó là cậu ta viết cho Hạ Ninh đấy."
Suýt nữa cậu đã định vui mừng thay cho người bạn kia rồi.
Cả hai im lặng nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài, rồi lại cùng lúc cười rộ lên.
"Thôi, với tính cách của Hạ Ninh, dù có buồn cũng không buồn lâu đâu." Chu Thừa Quyết nói: "Có khi cậu ta càng gặp khó khăn lại càng mạnh mẽ hơn."
Chu Thừa Ngọc gật đầu, vừa định quay lại lớp thì bị gọi lại.
"Ê, Thừa Ngọc." Thời Dược vừa từ văn phòng giáo viên đi ra, thuận tiện gọi cậu một tiếng: "Giáo viên Tiếng Anh gọi cậu."
"Được." Chu Thừa Ngọc nhìn đồng hồ: "Tôi qua ngay đây."
"Chắc là đi lấy bài tập rồi." Chu Thừa Quyết nói một cách tự nhiên: "Tôi đi cùng cậu."
Giáo viên Tiếng Anh của bọn họ tên Hoàng Kỳ, là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp vài năm, dáng người nhỏ nhắn nhưng tính cách lại rất vui vẻ. Vừa bắt đầu dạy lớp mười, cô đã nhanh chóng hòa nhập với học sinh.
Cô cực kỳ thích cậu lớp trưởng Chu Thừa Ngọc này, con trai ở độ tuổi của cậu đa phần đều nóng nảy và thiếu kiên nhẫn, nhưng tính cách dịu dàng và lịch sự của Chu Thừa Ngọc thật sự hiếm có. Trong giờ học cô thích gọi cậu tương tác và trả lời câu hỏi, lúc nghỉ giải lao cũng hay đùa giỡn với cậu, không bao giờ sai bảo cậu làm công việc mệt nhọc, mỗi lần gọi cậu đến văn phòng còn luôn đưa thêm một ít đồ ăn vặt.
"Ai da, Thừa Ngọc lại được nhận thư tình à?" Cô giáo Hoàng Kỳ nhìn thấy phong thư trong tay Chu Thừa Ngọc thì mỉm cười, hai tay che mặt: "Là cô gái lớp nào vậy?"
"Không phải đâu..." Chu Thừa Ngọc lúng túng trả lời: "Cô Hoàng, có chuyện gì không?"
"À có đấy, nhớ mang bài tập về nhé." Hoàng Kỳ gõ nhẹ lên chồng sách bài tập trên bàn, nói với cậu: "Còn một chuyện nữa, lớp mình sẽ tổ chức nhóm học một kèm một, giáo viên chủ nhiệm muốn em và vài bạn học sinh giỏi giúp đỡ mấy bạn học kém trước khi bước vào năm cuối cấp."
Đối với những học sinh có thể vào lớp 1, dù thành tích có kém thì căn bản cũng không quá tệ, chỉ có một vài môn hơi yếu thôi. Chẳng qua là ngoại trừ Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết là người thi đậu vào lớp 1 với vị trí gần cuối. Nếu chỉ tính điểm môn Lý, Hóa và Toán, hắn thậm chí có thể đứng trong top đầu lớp, nhưng tiếc là điểm môn Ngữ Văn và Tiếng Anh của hắn quá thấp. Chỉ tính riêng hai môn này, Chu Thừa Ngọc đã có thể bỏ xa hắn từ 50 đến 60 điểm.
Môn Tiếng Anh thì còn có thể cải thiện, nhưng vấn đề lớn nhất của Chu Thừa Quyết chính là môn Ngữ Văn. Sau khi lên cấp ba, trong các kỳ thi lớn nhỏ, điểm số môn Ngữ Văn của hắn hiếm khi đạt đến ba chữ số, thật sự rất tệ.
"Cô đã bàn bạc với giáo viên Ngữ Văn của các em rồi, vừa hay quan hệ giữa em và Chu Thừa Quyết rất tốt, vậy thì giúp em ấy bổ sung cả Ngữ Văn và Tiếng Anh đi." Hoàng Kỳ nói.
"Dạ." Chu Thừa Ngọc không suy nghĩ nhiều đã đồng ý: "Vậy em gọi cậu ấy qua, cô lại dặn dò một chút nữa?"
"Không cần đâu, em nói cho Thừa Quyết biết là được. Dù sao em ấy cũng nghe lời em."
Hoàng Kỳ thuận tay lấy một nắm kẹo sô cô la, đặt lên trên chồng bài tập rồi đưa cho cậu: "Kết quả sẽ được kiểm tra vào cuối học kỳ, cố gắng lên nhé. Nếu Chu Thừa Quyết tiến bộ rõ rệt, em cũng sẽ có phần thưởng."
Chu Thừa Quyết đang đợi ở bên ngoài để giúp cậu mang bài tập, nghe nói về chuyện này đương nhiên rất vui mừng. Một tay hắn ôm chồng sách bài tập, tay kia lấy một viên kẹo sô cô la, xé vỏ rồi đưa lên miệng cậu: "Anh Ngọc vất vả rồi."
Chu Thừa Ngọc ăn kẹo: "Không có gì."
Thực ra, việc Chu Thừa Quyết bị lệch môn như vậy cũng phần nào do cậu gián tiếp tạo ra.
Trước kỳ thi trung học, Chu Thừa Quyết bỗng nhiên tỉnh ngộ chạy đến tìm cậu, bày tỏ quyết tâm học hành chăm chỉ để thi đậu vào trường Nhất Trung. Nhưng lúc đó thành tích của hắn thật sự rất tệ, khi Chu Thừa Ngọc giúp hắn lập kế hoạch ôn thi, vì muốn tối đa hóa thời gian, cậu quyết định bỏ qua những môn khó nâng cao điểm và tập trung ôn thi các môn khoa học tự nhiên mà Chu Thừa Quyết giỏi nhất.
"Người này sao mà nói chuyện nghiêm túc vậy, còn trẻ mà cứ như người lớn ấy." Nhìn Nhạc Thận quay lại lớp, Chu Thừa Quyết nói: "Hạ Ninh sao lại thích kiểu người này nhỉ?"
Chu Thừa Ngọc lắc đầu, đáp lại: "Vừa rồi đột nhiên cậu chạy ra làm gì vậy?"
"…"
Chu Thừa Quyết đành nói thật: "Tôi tưởng cậu ta thích cậu, lo cậu bị cậu ta lừa mất."
"Cậu nghĩ cái gì thế?" Chu Thừa Ngọc cười nói: "Nhưng mà tôi cũng không hơn gì cậu, còn tưởng thư đó là cậu ta viết cho Hạ Ninh đấy."
Suýt nữa cậu đã định vui mừng thay cho người bạn kia rồi.
Cả hai im lặng nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài, rồi lại cùng lúc cười rộ lên.
"Thôi, với tính cách của Hạ Ninh, dù có buồn cũng không buồn lâu đâu." Chu Thừa Quyết nói: "Có khi cậu ta càng gặp khó khăn lại càng mạnh mẽ hơn."
"Ê, Thừa Ngọc." Thời Dược vừa từ văn phòng giáo viên đi ra, thuận tiện gọi cậu một tiếng: "Giáo viên Tiếng Anh gọi cậu."
"Được." Chu Thừa Ngọc nhìn đồng hồ: "Tôi qua ngay đây."
"Chắc là đi lấy bài tập rồi." Chu Thừa Quyết nói một cách tự nhiên: "Tôi đi cùng cậu."
Giáo viên Tiếng Anh của bọn họ tên Hoàng Kỳ, là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp vài năm, dáng người nhỏ nhắn nhưng tính cách lại rất vui vẻ. Vừa bắt đầu dạy lớp mười, cô đã nhanh chóng hòa nhập với học sinh.
Cô cực kỳ thích cậu lớp trưởng Chu Thừa Ngọc này, con trai ở độ tuổi của cậu đa phần đều nóng nảy và thiếu kiên nhẫn, nhưng tính cách dịu dàng và lịch sự của Chu Thừa Ngọc thật sự hiếm có. Trong giờ học cô thích gọi cậu tương tác và trả lời câu hỏi, lúc nghỉ giải lao cũng hay đùa giỡn với cậu, không bao giờ sai bảo cậu làm công việc mệt nhọc, mỗi lần gọi cậu đến văn phòng còn luôn đưa thêm một ít đồ ăn vặt.
"Không phải đâu..." Chu Thừa Ngọc lúng túng trả lời: "Cô Hoàng, có chuyện gì không?"
"À có đấy, nhớ mang bài tập về nhé." Hoàng Kỳ gõ nhẹ lên chồng sách bài tập trên bàn, nói với cậu: "Còn một chuyện nữa, lớp mình sẽ tổ chức nhóm học một kèm một, giáo viên chủ nhiệm muốn em và vài bạn học sinh giỏi giúp đỡ mấy bạn học kém trước khi bước vào năm cuối cấp."
Đối với những học sinh có thể vào lớp 1, dù thành tích có kém thì căn bản cũng không quá tệ, chỉ có một vài môn hơi yếu thôi. Chẳng qua là ngoại trừ Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết là người thi đậu vào lớp 1 với vị trí gần cuối. Nếu chỉ tính điểm môn Lý, Hóa và Toán, hắn thậm chí có thể đứng trong top đầu lớp, nhưng tiếc là điểm môn Ngữ Văn và Tiếng Anh của hắn quá thấp. Chỉ tính riêng hai môn này, Chu Thừa Ngọc đã có thể bỏ xa hắn từ 50 đến 60 điểm.
"Cô đã bàn bạc với giáo viên Ngữ Văn của các em rồi, vừa hay quan hệ giữa em và Chu Thừa Quyết rất tốt, vậy thì giúp em ấy bổ sung cả Ngữ Văn và Tiếng Anh đi." Hoàng Kỳ nói.
"Dạ." Chu Thừa Ngọc không suy nghĩ nhiều đã đồng ý: "Vậy em gọi cậu ấy qua, cô lại dặn dò một chút nữa?"
"Không cần đâu, em nói cho Thừa Quyết biết là được. Dù sao em ấy cũng nghe lời em."
Hoàng Kỳ thuận tay lấy một nắm kẹo sô cô la, đặt lên trên chồng bài tập rồi đưa cho cậu: "Kết quả sẽ được kiểm tra vào cuối học kỳ, cố gắng lên nhé. Nếu Chu Thừa Quyết tiến bộ rõ rệt, em cũng sẽ có phần thưởng."
Chu Thừa Quyết đang đợi ở bên ngoài để giúp cậu mang bài tập, nghe nói về chuyện này đương nhiên rất vui mừng. Một tay hắn ôm chồng sách bài tập, tay kia lấy một viên kẹo sô cô la, xé vỏ rồi đưa lên miệng cậu: "Anh Ngọc vất vả rồi."
Chu Thừa Ngọc ăn kẹo: "Không có gì."
Thực ra, việc Chu Thừa Quyết bị lệch môn như vậy cũng phần nào do cậu gián tiếp tạo ra.
Trước kỳ thi trung học, Chu Thừa Quyết bỗng nhiên tỉnh ngộ chạy đến tìm cậu, bày tỏ quyết tâm học hành chăm chỉ để thi đậu vào trường Nhất Trung. Nhưng lúc đó thành tích của hắn thật sự rất tệ, khi Chu Thừa Ngọc giúp hắn lập kế hoạch ôn thi, vì muốn tối đa hóa thời gian, cậu quyết định bỏ qua những môn khó nâng cao điểm và tập trung ôn thi các môn khoa học tự nhiên mà Chu Thừa Quyết giỏi nhất.
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
