TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Thế giới 1 - Chương 9

“Là do nó tự tìm chết mà!” Trần Hà lập tức tỏ ra bất lực: “Thật đó, anh từng dẫn nhiều người mới rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp đứa ngu đến độ tự lao vào miệng quỷ luôn đó em.”

“Thật hay giả thế?” Triệu Giai Ninh nheo mắt nghi ngờ.

Trần Hà vỗ ngực khẳng định chắc như đinh đóng cột, thở dài đầy vẻ bất đắc dĩ: “Anh muốn cứu cũng cứu không kịp vì nó quá ngu thôi.”

“Thế mà cũng có người ngu vậy cơ à?”

Triệu Giai Ninh nhếch môi đầy chán ghét, vừa hay lúc đó La Dao Dao cùng một người chơi mới nam tiến lại, lạnh lùng cảnh cáo: “Hai người đừng có học theo nó, tôi sẽ không cứu loại ngu đó đâu.”

Nam người chơi tên Mã Thần, hơn hai mươi tuổi, là bạn trai của La Dao Dao ngoài đời, vóc dáng vạm vỡ với cơ bắp cuồn cuộn khiến La Dao Dao trông càng nhỏ nhắn đáng yêu bên cạnh anh ta.

Hai người đều nghe thấy đoạn đối thoại giữa Trần Hà và Triệu Giai Ninh. Khi nghe thấy lời cảnh cáo, phản ứng của họ lại trái ngược hoàn toàn.

Mã Thần vội vã cam đoan sẽ không làm liên lụy đến cả nhóm, còn La Dao Dao thì chỉ im lặng, nét mặt có phần do dự.

“Dao Dao, em có gì muốn nói không?” Triệu Giai Ninh hỏi.

“Em…” La Dao Dao mím môi, vừa định mở miệng thì bỗng một giọng khác vang lên, cắt ngang.

“Cô ấy không có vấn đề gì cả, có vấn đề là tôi cơ.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Nhan Tân Nguyệt chậm rãi bước tới, môi đỏ khẽ cong lên thành nụ cười.

“Xin lỗi nha, tôi vẫn chưa chết đâu.” Cô nghiêng đầu tinh nghịch, roi xương cá khẽ đung đưa, vừa chói mắt vừa rạng rỡ.

“Không, không thể nào!” Trần Hà mở to mắt như quả táo đông lạnh, loạng choạng lùi lại mấy bước: “C... chẳng phải em đã chết rồi sao?!”

Hắn lắc đầu liên tục, không thể tin nổi những gì đang chứng kiến, đột nhiên gào lên: “Với tình huống đó, một người mới như em không thể nào sống sót được!”

Nhan Tân Nguyệt nhìn hắn chật vật, cảm giác thích thú ngày một dâng cao.

“Anh Trần à, chẳng lẽ anh không mong tôi còn sống sao?” Cô chớp chớp mắt, cố tình hỏi.

Trần Hà thở dốc từng hồi, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, vẻ mặt trở nên u ám, ánh mắt đầy hiểm độc. Hắn gầm lên gần như chắc chắn: “Ả này chắc chắn không phải người mới, là lão làng rõ mà!”

Cô vẫn vô tội như cũ: “Anh Trần à, anh đang nói gì vậy chứ? Tôi đúng là người mới mà.”

Từng bước, từng bước tiến gần lại, nụ cười của cô ngày một rạng rỡ.

“Không! Cô ta nhất định là lão làng!” Trần Hà mặt đầy cảnh giác.

Nhan Tân Nguyệt biết hắn đang lo cô là người chơi cấp cao, sợ bị trả thù nên mới vội vã dựng chuyện, cô vốn định tiếp tục trêu chọc thêm nhưng lại bị một tiếng “Ầm!” thật lớn cắt ngang.

Từ tầng thượng có vật gì đó rơi thẳng xuống, máu tươi bắn tung lên ba thước.

Không, không phải vật gì.

Là - một con người.

Người rơi xuống là một nữ sinh, vẫn mặc đồng phục của trường.

Đồng phục của Cảnh Lam là kiểu áo khoác bóng chày sọc trắng xanh, chất vải cotton hút nước cực nhanh, chỉ trong mười mấy giây đã bị máu nhuộm đỏ, loang lổ như những đóa hoa tươi khổng lồ đang rộ nở. Tóc dài đen nhánh dàn trải trên vũng máu, uốn lượn như rắn nước tạo nên một vẻ đẹp quỷ dị đến rợn người.

Người chơi đầu tiên bước đến kiểm tra là một nam lão làng vẫn im lặng nãy giờ, tên người đó là Kỳ Vân Tiêu, tự giới thiệu mình là người chơi cấp C.

Anh vòng quanh thi thể đã nát bấy kia một lượt, cuối cùng ngồi xổm xuống trước phần đầu thi thể, cẩn thận quan sát, nét mặt thoáng trầm ngâm. Mái tóc mái dài che khuất nửa hàng mi, bóng nắng loang lổ phủ lên sống mũi thẳng tắp, nghiêng mặt một bên như bước ra từ tranh vẽ.

Dù cấp độ thấp hơn hai người chơi lão làng còn lại, lại trầm lặng ít nói, sự hiện diện của anh không quá nổi bật nhưng Nhan Tân Nguyệt luôn có cảm giác anh là “đại thần ẩn thân”.

3

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.