TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Thế giới 1 - Chương 10

Cô có hai lý do để tin như vậy. Một là khí chất đặc biệt vững vàng, kiểu như núi Thái Sơn đổ trước mắt vẫn không mảy may hoảng loạn, cảm giác này không một ai trong hai kẻ ầm ĩ kia có được. Hai là ngoại hình xuất chúng, nho nhã thanh tú, khí chất như ngọc, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.

Với Nhan Tân Nguyệt, Kỳ Vân Tiêu chỉ có hai khả năng: một là cao thủ cấp cao đang “giấu nghề”, hai là tương lai chắc chắn sẽ là đại thần.

Nhưng dù là khả năng nào, kết luận cuối cùng của cô chỉ có một là không thể đắc tội.

Triệu Giai Ninh cũng bước tới, theo sau là Trần Hà.

Cặp đôi La Dao Dao và Mã Thần sau khi tiến lại gần thì lập tức ôm chặt lấy nhau. La Dao Dao bị dọa đến tái mặt, run rẩy nép vào lòng bạn trai, còn Mã Thần thì nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng dịu dàng nhưng không quên phô bày sự nam tính: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.”

Triệu Giai Ninh liếc mắt khinh thường cặp đôi lãng mạn giữa bãi xác chết rồi khom người xuống, ghé sát lại hỏi Kỳ Vân Tiêu có nhìn ra điều gì không. Nhưng anh chỉ nghiêng đầu, liếc cô ta bằng một ánh mắt hờ hững rồi quay lại tiếp tục nhìn thi thể, không đáp lời.

Cử chỉ ấy khiến Triệu Giai Ninh thấy mất mặt, đứng phắt dậy, hừ lạnh: “Chỉ là một tên cấp C mà tưởng mình là thần thánh chắc?”

“Đúng đấy, cấp C mà còn bày đặt làm màu. Tôi thấy tên này chẳng nhìn ra cái quái gì đâu.” Trần Hà nhanh chóng hùa theo: “Tránh ra đi, đừng chắn tầm mắt của người khác.”

Kỳ Vân Tiêu liếc nhìn Trần Hà, ánh mắt bình thản như gió nhẹ, không nói gì, chỉ đứng dậy, lịch sự làm động tác mời rồi bước sang bên.

Trần Hà tưởng rằng anh bị mình dọa sợ, trong lòng bỗng đắc ý, bắt chước dáng ngồi của anh, khom xuống nhìn kỹ khuôn mặt của thi thể. Nhưng càng nhìn càng ghê tởm, chỉ thấy một mớ thịt nát bầy nhầy, hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối nào.

Hắn mất kiên nhẫn chửi: “Chỉ là xác của một NPC thôi mà, làm bộ làm tịch quá.”

“Phải đấy.” Triệu Giai Ninh cũng chẳng tìm ra gì, gật đầu phụ họa, mặt đầy khinh thường: “Những xác chết NPC kiểu này trong phó bản chỉ để dọa người chơi thôi, chẳng có gì quan trọng cả.”

Nhan Tân Nguyệt đứng bên lặng lẽ xem kịch: “…”

Nói thật là cô nghi ngờ không biết hai người này dùng cái đầu nào để leo được lên cấp B nữa? Nếu không phải ăn may thì chắc chắn là phó bản nương tay quá mức rồi.

Cô khẽ lắc đầu, thấy La Dao Dao và Mã Thần có vẻ tin sái cổ mấy lời vô nghĩa kia, đành mở miệng: “Chuyện này không đơn giản vậy đâu. Thi thể này rõ ràng bị hủy dung sau khi chết rồi mới bị ném xuống từ tầng thượng, rất có thể là đầu mối nhiệm vụ đấy.”

Câu nói vừa dứt, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô.

Trần Hà nhíu mày: “Cô biết bằng cách nào vậy?”

“Nhìn là biết thôi.” Giọng Nhan Tân Nguyệt nhẹ như mây trôi.

Trần Hà định phản bác thì bị một giọng nam trong trẻo lạnh lùng ngắt lời: “Cô ấy nói đúng. Nạn nhân rơi bằng sau gáy, phần mặt bị hủy hoại không phải là vết thương do cú ngã mà là do vũ khí sắc gây ra. Hơn nữa không có phản ứng sinh tồn rõ ràng, chứng tỏ là tổn thương sau khi chết.”

Kỳ Vân Tiêu giải thích ngắn gọn nhưng rõ ràng. Lông mi dài cụp xuống để lại một khoảng bóng mờ dưới mắt.

“Nhưng kể cả như vậy thì làm sao chắc chắn đây là đầu mối nhiệm vụ chứ?” Trần Hà vẫn chưa chịu buông tha.

Lần này, Kỳ Vân Tiêu không trả lời mà chỉ quay đầu nhìn về phía Nhan Tân Nguyệt, ánh mắt đen sâu lặng như hồ nước như thể đang nói: *Cô tự nói cho mấy kẻ ngu ngốc này đi.*

Nhan Tân Nguyệt suýt nữa bật cười, thong thả mở miệng: “Nhiệm vụ hai là điều tra tội ác. Trong sổ tay học sinh có ghi rõ ‘đừng quan tâm đến thứ rơi từ sân thượng, đó chỉ là ảo giác’. Mà NPC nữ sinh này vừa bị gϊếŧ, vừa bị hủy dung, lại bị ném từ sân thượng xuống.”

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.