0 chữ
Chương 17
Thế giới 1 - Chương 17
Cô không nghĩ gì thêm rồi lại nói: “Đi thôi, ở lại lát nữa lại ra thêm mấy ông thầy bà cô nữa thì nguy. Mau đi!”
Kỳ Vân Tiêu gật đầu, vừa định bước thì lại bị cô gọi giật lại.
“Này, khoan đã!”
Anh ngoái đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
“Trong lớp còn có giáo viên, mình vào muộn thế này thể nào cũng bị xử, chi bằng cứ lặn khỏi khu giảng dạy cho xong.”
Cô nghĩ đến ánh mắt sắc lẹm của cô giáo dạy Văn, hoàn toàn tin rằng chỉ cần cô vừa bước chân vào lớp, người ta sẽ xé cổ cô ngay lập tức.
“Dù sao quy định chỉ cấm đi trễ, đâu có bảo cấm trốn học đâu mà.”
Kỳ Vân Tiêu nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý, bèn hỏi: “Thế đi đâu bây giờ?”
Nhan Tân Nguyệt búng tay một cái, tràn đầy tự tin: “Đi căn-tin!”
“Ở đó có manh mối à?” Anh vẫn giữ nét mặt nghiêm túc.
“Không phải.” Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh, cô gãi bụng, ngượng ngùng cười: “Tại tôi đói quá.”
Khi hai người vừa đi khỏi, cái đầu lăn dưới đất bỗng mở mắt trừng trừng.
…
Dù ở trong phó bản, người chơi vẫn phải ăn uống, mà sau một ngày nào là lên lớp, nào là bị hoa hồng rượt, nào là bị quỷ giám thị truy sát, còn thêm cả màn hôn hít với Thẩm Vô, Nhan Tân Nguyệt đã đói đến mức bụng dính vào lưng.
Lúc chiến đấu thì không để ý, nhưng vừa vung đao thấy máu bắn ra, cô lại liên tưởng ngay đến nước sốt cà chua.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cơm canh bò sốt cà chua, nóng hổi thơm phức.
Cô nhớ trong căn-tin trường có bán món ấy.
May mà Kỳ Vân Tiêu cũng không ý kiến gì, thậm chí còn đi cùng cô đến căn-tin.
Bây giờ không phải giờ ăn, căn-tin vắng tanh, may sao quầy bán cơm vẫn còn mở, vừa khéo có đúng món bò sốt cà chua cô thích.
Nhan Tân Nguyệt ăn ngon lành, hai mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ, gương mặt mãn nguyện đến mức lan sang cả Kỳ Vân Tiêu, vốn chẳng để tâm chuyện ăn uống, cuối cùng cũng gọi một phần cùng ngồi ăn với cô.
Hai người im lặng dùng bữa, mãi đến khi Kỳ Vân Tiêu chủ động phá vỡ không khí trầm lặng: “Con dao của cô rất tốt.”
“Dao hả?” Nhan Tân Nguyệt chớp hàng mi dài, giả vờ ngây ngô cười: “Vậy à? Tôi nhặt được tối qua đó.”
“Độ mạnh ít nhất cũng cấp A, người mới mà gặp vận may như vậy là hiếm lắm. Cái phó bản này, nhớ giữ kỹ, đừng để mất hay bị ai cướp, mang ra khỏi đây là thành của riêng cô rồi.”
Kỳ Vân Tiêu giọng bình thản mà chân thành, ánh mắt không một chút tham lam, chỉ là đang nói những lời khuyên thực lòng thôi.
“Cảm ơn anh Kỳ nha, tôi sẽ nhớ kỹ.” Nhan Tân Nguyệt cũng mỉm cười thật lòng đáp lại.
Ăn xong ra khỏi căn-tin thì trời đã xế chiều, Kỳ Vân Tiêu nói ban đêm quỷ sẽ xuất hiện dày đặc hơn, tốt nhất nên chờ đến sáng mai rồi tiếp tục điều tra.
Nhan Tân Nguyệt đồng ý ngay, tạm biệt rồi trở về ký túc xá. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô nằm vật lên giường, rút điện thoại ra.
Nhóm chat của người chơi chẳng có tin tức gì mới, cô lại tiện tay lướt thử các mạng xã hội của thế giới này, mọi thứ cũng chẳng khác gì ngoài đời thật, tin tức, giải trí, scandal đủ cả.
Cô xem một hồi chuyện showbiz cho khuây khỏa, lướt mãi cho đến khi đầu óc lóe lên một ý nghĩ.
Liệu trên mạng có ai bàn tán gì về “Trường Trung học Cảnh Lam” này không?
Cô bật dậy, mở trình duyệt, gõ “Trường Trung học Cảnh Lam” vào ô tìm kiếm, quả nhiên hiện ra mấy kết quả, cô xem từng cái: giới thiệu, tỉ lệ đỗ đại học, gương mặt tiêu biểu, quy hoạch trường học… mọi thứ đều bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Không cam lòng, cô lướt lại lần nữa, vẫn không phát hiện thêm gì mới.
“A a a!”
Nhan Tân Nguyệt vò đầu, tính thoát khỏi trình duyệt thì tay vô tình bấm vào một trang, tiêu đề là: “Học sinh khối 12 trường Cảnh Lam đoạt giải Vàng Olympic Vật lý toàn quốc”.
Khá ghê.
Ngay sau đó, ánh mắt cô liếc xuống bức ảnh đính kèm, thấy hơi quen, phóng to ảnh lên xem, lập tức chết lặng.
Kỳ Vân Tiêu gật đầu, vừa định bước thì lại bị cô gọi giật lại.
“Này, khoan đã!”
Anh ngoái đầu, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
“Trong lớp còn có giáo viên, mình vào muộn thế này thể nào cũng bị xử, chi bằng cứ lặn khỏi khu giảng dạy cho xong.”
Cô nghĩ đến ánh mắt sắc lẹm của cô giáo dạy Văn, hoàn toàn tin rằng chỉ cần cô vừa bước chân vào lớp, người ta sẽ xé cổ cô ngay lập tức.
“Dù sao quy định chỉ cấm đi trễ, đâu có bảo cấm trốn học đâu mà.”
Kỳ Vân Tiêu nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý, bèn hỏi: “Thế đi đâu bây giờ?”
Nhan Tân Nguyệt búng tay một cái, tràn đầy tự tin: “Đi căn-tin!”
“Ở đó có manh mối à?” Anh vẫn giữ nét mặt nghiêm túc.
Khi hai người vừa đi khỏi, cái đầu lăn dưới đất bỗng mở mắt trừng trừng.
…
Dù ở trong phó bản, người chơi vẫn phải ăn uống, mà sau một ngày nào là lên lớp, nào là bị hoa hồng rượt, nào là bị quỷ giám thị truy sát, còn thêm cả màn hôn hít với Thẩm Vô, Nhan Tân Nguyệt đã đói đến mức bụng dính vào lưng.
Lúc chiến đấu thì không để ý, nhưng vừa vung đao thấy máu bắn ra, cô lại liên tưởng ngay đến nước sốt cà chua.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cơm canh bò sốt cà chua, nóng hổi thơm phức.
Cô nhớ trong căn-tin trường có bán món ấy.
May mà Kỳ Vân Tiêu cũng không ý kiến gì, thậm chí còn đi cùng cô đến căn-tin.
Bây giờ không phải giờ ăn, căn-tin vắng tanh, may sao quầy bán cơm vẫn còn mở, vừa khéo có đúng món bò sốt cà chua cô thích.
Hai người im lặng dùng bữa, mãi đến khi Kỳ Vân Tiêu chủ động phá vỡ không khí trầm lặng: “Con dao của cô rất tốt.”
“Dao hả?” Nhan Tân Nguyệt chớp hàng mi dài, giả vờ ngây ngô cười: “Vậy à? Tôi nhặt được tối qua đó.”
“Độ mạnh ít nhất cũng cấp A, người mới mà gặp vận may như vậy là hiếm lắm. Cái phó bản này, nhớ giữ kỹ, đừng để mất hay bị ai cướp, mang ra khỏi đây là thành của riêng cô rồi.”
Kỳ Vân Tiêu giọng bình thản mà chân thành, ánh mắt không một chút tham lam, chỉ là đang nói những lời khuyên thực lòng thôi.
“Cảm ơn anh Kỳ nha, tôi sẽ nhớ kỹ.” Nhan Tân Nguyệt cũng mỉm cười thật lòng đáp lại.
Nhan Tân Nguyệt đồng ý ngay, tạm biệt rồi trở về ký túc xá. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô nằm vật lên giường, rút điện thoại ra.
Nhóm chat của người chơi chẳng có tin tức gì mới, cô lại tiện tay lướt thử các mạng xã hội của thế giới này, mọi thứ cũng chẳng khác gì ngoài đời thật, tin tức, giải trí, scandal đủ cả.
Cô xem một hồi chuyện showbiz cho khuây khỏa, lướt mãi cho đến khi đầu óc lóe lên một ý nghĩ.
Liệu trên mạng có ai bàn tán gì về “Trường Trung học Cảnh Lam” này không?
Cô bật dậy, mở trình duyệt, gõ “Trường Trung học Cảnh Lam” vào ô tìm kiếm, quả nhiên hiện ra mấy kết quả, cô xem từng cái: giới thiệu, tỉ lệ đỗ đại học, gương mặt tiêu biểu, quy hoạch trường học… mọi thứ đều bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Không cam lòng, cô lướt lại lần nữa, vẫn không phát hiện thêm gì mới.
“A a a!”
Nhan Tân Nguyệt vò đầu, tính thoát khỏi trình duyệt thì tay vô tình bấm vào một trang, tiêu đề là: “Học sinh khối 12 trường Cảnh Lam đoạt giải Vàng Olympic Vật lý toàn quốc”.
Khá ghê.
Ngay sau đó, ánh mắt cô liếc xuống bức ảnh đính kèm, thấy hơi quen, phóng to ảnh lên xem, lập tức chết lặng.
4
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
