TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Trì Lí khẽ nhướng mày, trông như đang suy nghĩ gì đó. Nữ chính đã chọn làm bông hoa trắng tinh khiết, vậy thì cô đành hóa thân thành một "trà xanh" tuyệt sắc vậy.

Hồi còn học đại học, cô chẳng ít lần đi theo đoàn phim làm diễn viên quần chúng. Nghĩ đến đây, vẻ mặt đang ủ ê bỗng thay đổi. Trì Lí ngẩng cao đầu, khoanh tay trước ngực, cằm hơi hất lên, cả người toát ra khí chất kiêu kỳ, còn khẽ hừ một tiếng.

Cô không tin với khả năng "pha trà" của mình lại không làm gì nổi Kỳ Nghiên Tranh!

Trong thang máy riêng.

Thấy không khí bỗng chốc trầm xuống, Lý Văn Hải rụt rè mở miệng: “Vừa rồi là đại tiểu thư Trì gia, Trì Lí, 20 tuổi, năm nay học năm ba. Cô ấy được sắp xếp đến tập đoàn Kỳ Thị thực tập. Người nhà nhét vào, ông cụ cũng gật đầu rồi. Bây giờ đang ở bộ phận thư ký."

Kỳ Nghiên Tranh lạnh nhạt gật đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh làn da trắng như tuyết run rẩy kia, vóc dáng uyển chuyển bị chiếc váy đen bó sát kiềm chế, mềm mại như không xương, trông chẳng khác gì một yêu tinh.

Anh bật cười lạnh.

Một món hàng hiếm thế mà Trì gia cũng nỡ đưa đến chỗ anh. Họ không sợ anh làm cô hỏng mất sao?

Làn khói thuốc vấn vít quanh gương mặt lạnh như sương, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Thật chẳng ra thể thống gì."

Lời vừa dứt, Lý Văn Hải rùng mình một cái. Anh ta cẩn thận ngẫm lại thái độ của ông chủ, liên tưởng đến Trì Lí vừa được nhắc tới, dè dặt hỏi: “Vậy… có cần đuổi Trì tiểu thư không ạ?"

Thang máy trực tiếp xuống hầm xe. Kỳ Nghiên Tranh nhả ra vòng khói cuối cùng, giọng trầm khàn pha chút uy nghiêm: “Không cần. Cho Trì gia chút thể diện."

Ông cụ Kỳ và ông cụ Trì từng là chiến hữu. Nếu mới ngày đầu cô gái nhỏ đã bị đuổi, không chừng ông cụ sẽ nổi giận rồi lôi anh đi xem mắt khắp nơi.

Dù sao Kỳ Nghiên Tranh cũng là người được ông cụ Kỳ đích thân bồi dưỡng, vẫn nên nể mặt vài phần.

Lý Văn Hải mở cửa xe, lòng nhẹ nhõm đôi chút, nhưng sau đó lại nghe thấy giọng nói trong xe vọng ra: “Bảo cô ta mặc cho đàng hoàng vào."

Nói dứt câu, Kỳ Nghiên Tranh mở laptop bắt đầu xử lý công việc.

Sau khi đưa ông chủ về biệt thự, Lý Văn Hải quay lại công ty, ghi nhớ lời dặn của ngài Kỳ, lập tức gọi Trì Lí tới.

Trì Lí được mời ra ngoài, Lý Văn Hải không nỡ nghiêm khắc với cô gái còn trẻ như vậy, giọng nói mềm mỏng: “Trì tiểu thư, phòng thư ký có quy định, đi làm phải mặc trang phục công sở. Phiền cô quay về thay đồ."

Trì Lí gật đầu, đôi mắt cong cong như cười: “Trợ lý Lý, tôi có thể hỏi một chút, anh Nghiên Tranh đi đâu rồi không?"

"Anh Nghiên Tranh"?

Lý Văn Hải bị câu xưng hô thân mật ấy làm cho giật mình. Anh ta nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, bất giác đánh giá lại từ đầu. Nghĩ đến lời ông chủ vừa dặn, anh ta như chợt hiểu ra điều gì đó mơ hồ.

Phải biết rằng ngài Kỳ luôn giữ khoảng cách với phụ nữ, thế mà lại dừng bước vì Trì Lí, còn căn dặn chuyện ăn mặc. Nếu không phải để tâm, thì là gì?

Một mỹ nhân dịu dàng rực rỡ đối đầu với một tổng tài lạnh lùng cấm dục… Ngẫm ra, lại thấy cũng hợp ghê.

Chỉ vài chi tiết nhỏ, trong đầu Lý Văn Hải đã tự dựng nên một câu chuyện dài dằng dặc, thái độ đối với Trì Lí lập tức thay đổi hẳn, kính trọng hơn hẳn lúc trước: “Trì tiểu thư, hành trình của ngài Kỳ không tiện tiết lộ. Nếu có chuyện, cô có thể hỏi thẳng ngài ấy."

"Vậy… anh có thể cho tôi cách liên lạc với anh ấy không?"

"…Không tiện."

Mơ mộng sụp đổ.

Lý Văn Hải vỡ mộng. Có vẻ Trì Lí và ông chủ hoàn toàn chẳng có gì. Ngay cả số điện thoại cũng không có thì còn nói gì nữa. Anh ta điều chỉnh lại biểu cảm, đẩy nhẹ gọng kính, nghiêm giọng nói:

3

0

2 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.