0 chữ
Chương 6
Chương 6
Phát xong bên tổng giám đốc, Trì Lí xách túi sang phòng thư ký. Trong đó chỉ có hơn chục người, ai cũng bận rộn, người có địa vị cao nhất chính là chị tiền bối đã dẫn cô vào.
Cô bắt đầu phát cà phê từng người. Khi tới bên một cô gái đang cúi đầu sắp xếp hồ sơ, đối phương chỉ hờ hững nhận ly cà phê rồi buông một câu đầy gai góc: “Phòng thư ký không nuôi người rảnh rỗi."
Trì Lí còn chưa kịp đưa cà phê cho chị Lưu thì đã nghe câu đó vang lên sau lưng. Cô khẽ nhướn mày, câu này chẳng phải nên xuất hiện trong thoại của mấy tổng tài lạnh lùng à? Một thư ký nhỏ như cô ta mà cũng dám buông lời kiểu đó sao?
Cô quay lại nhìn người phụ nữ vừa nói. Trông cô ta tầm hơn 20, mặc bộ vest trắng, tóc búi gọn nhưng có phần già dặn. Đặc biệt, bên tai còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu hồng, sự pha trộn giữa cũ kỹ và trẻ con ấy thật khiến người ta không biết nên cảm thán hay bật cười.
Bị Trì Lí nhìn chằm chằm, Trịnh Thư Tình ngẩng đầu. Đôi mắt đen kia toát ra sự ghét bỏ sâu đậm. Cô ta hừ lạnh, giơ tay ném luôn ly cà phê mà Trì Lí vừa đặt lên bàn vào thùng rác, ném ngay trước mặt mọi người, không chút kiêng dè.
Ghét đến mức này, là có thâm thù đại hận gì à?
Trì Lí cau mày: "Chúng ta… quen nhau à?"
Trịnh Thư Tình cười nhạt: "Trì tiểu thư, cô diễn trò mất trí nhớ này cũng tầm thường quá rồi đấy."
Đúng lúc này, hệ thống trong đầu cô lên tiếng, giúp cô rà lại ký ức:
[Em trai Trịnh Thư Tình từng theo đuổi chị, nhưng chị không chỉ từ chối mà còn sỉ nhục cậu ta ngay trước mặt chị gái. Nói cậu ta chẳng ra gì, dẫm nát cả lòng tự trọng. Cô ta ghét chị cũng phải thôi.]
Nghe xong, khóe môi Trì Lí khẽ mím lại. Cô khẽ thở dài, rồi không nói thêm gì, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô rời khỏi, Trịnh Thư Tình nhíu mày. Cô ta cảm thấy có gì đó khác lạ… hình như Trì Lí không còn giống trước nữa.
Ra khỏi phòng thư ký, ánh mắt Trì Lí bất giác lướt qua cánh cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt phía xa. Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra.
Cô lập tức nhìn về phía đó, người đàn ông kia mỗi bước càng tiến gần, hô hấp của cô như ngừng lại.
Ngũ quan anh tuấn, đường nét sắc sảo như được tạc ra từ đá lạnh. Đôi mắt sâu thẳm như vực tối yên lặng, lạnh lùng mà nguy hiểm. Dưới đuôi mắt là một nốt ruồi đen như chấm mực, khí chất quanh thân lạnh buốt cấm dục. Chỉ nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người ta run rẩy.
Không khí như bị đông cứng trong khoảnh khắc ấy.
Anh hơi kéo lỏng cà vạt, bước chân chậm lại. Trì Lí vội né sang bên, ép lưng vào tường, tay siết chặt quai túi giấy, môi run run cất tiếng: “Ngài… ngài Kỳ, chào ngài."
Đáp lại cô, chỉ có tiếng bước chân lạnh lùng lướt qua. Kỳ Nghiên Tranh thậm chí chẳng thèm liếc cô lấy một cái.
Trì Lí cau mày, cúi đầu nhìn bản thân, chiếc váy hai dây đen gợi cảm, tôn lên đường cong hoàn hảo. Chẳng lẽ Kỳ Nghiên Tranh không thích phụ nữ có vóc dáng đẹp?
Hệ thống bất lực lên tiếng:
[Anh ta là con cưng của thiên đạo, đâu dễ bị sắc đẹp dụ dỗ như vậy.]
Trì Lí buông lọn tóc bên tai, phiền não cắn môi: “Nhưng ngoài nhan sắc ra thì tôi chẳng còn gì cả…"
Nếu vẻ ngoài không thể thu hút được nam chính, vậy cô phải thay đổi chiến lược. Nghĩ đến đây, cô hỏi hệ thống: “Nữ chính trong truyện này là kiểu người như thế nào?"
Hệ thống đáp:
[Dễ khóc, hiền lành, hay bị bắt nạt rồi được nam chính cứu, kiểu người ta gọi là “đoá sen trắng” đấy. Ngây thơ, trong sáng, là hình mẫu ánh trăng sáng của đàn ông.]
Cô bắt đầu phát cà phê từng người. Khi tới bên một cô gái đang cúi đầu sắp xếp hồ sơ, đối phương chỉ hờ hững nhận ly cà phê rồi buông một câu đầy gai góc: “Phòng thư ký không nuôi người rảnh rỗi."
Trì Lí còn chưa kịp đưa cà phê cho chị Lưu thì đã nghe câu đó vang lên sau lưng. Cô khẽ nhướn mày, câu này chẳng phải nên xuất hiện trong thoại của mấy tổng tài lạnh lùng à? Một thư ký nhỏ như cô ta mà cũng dám buông lời kiểu đó sao?
Cô quay lại nhìn người phụ nữ vừa nói. Trông cô ta tầm hơn 20, mặc bộ vest trắng, tóc búi gọn nhưng có phần già dặn. Đặc biệt, bên tai còn kẹp một chiếc kẹp tóc màu hồng, sự pha trộn giữa cũ kỹ và trẻ con ấy thật khiến người ta không biết nên cảm thán hay bật cười.
Ghét đến mức này, là có thâm thù đại hận gì à?
Trì Lí cau mày: "Chúng ta… quen nhau à?"
Trịnh Thư Tình cười nhạt: "Trì tiểu thư, cô diễn trò mất trí nhớ này cũng tầm thường quá rồi đấy."
Đúng lúc này, hệ thống trong đầu cô lên tiếng, giúp cô rà lại ký ức:
[Em trai Trịnh Thư Tình từng theo đuổi chị, nhưng chị không chỉ từ chối mà còn sỉ nhục cậu ta ngay trước mặt chị gái. Nói cậu ta chẳng ra gì, dẫm nát cả lòng tự trọng. Cô ta ghét chị cũng phải thôi.]
Nghe xong, khóe môi Trì Lí khẽ mím lại. Cô khẽ thở dài, rồi không nói thêm gì, quay người rời đi.
Ra khỏi phòng thư ký, ánh mắt Trì Lí bất giác lướt qua cánh cửa phòng tổng giám đốc đang đóng chặt phía xa. Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra.
Cô lập tức nhìn về phía đó, người đàn ông kia mỗi bước càng tiến gần, hô hấp của cô như ngừng lại.
Ngũ quan anh tuấn, đường nét sắc sảo như được tạc ra từ đá lạnh. Đôi mắt sâu thẳm như vực tối yên lặng, lạnh lùng mà nguy hiểm. Dưới đuôi mắt là một nốt ruồi đen như chấm mực, khí chất quanh thân lạnh buốt cấm dục. Chỉ nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người ta run rẩy.
Không khí như bị đông cứng trong khoảnh khắc ấy.
Anh hơi kéo lỏng cà vạt, bước chân chậm lại. Trì Lí vội né sang bên, ép lưng vào tường, tay siết chặt quai túi giấy, môi run run cất tiếng: “Ngài… ngài Kỳ, chào ngài."
Trì Lí cau mày, cúi đầu nhìn bản thân, chiếc váy hai dây đen gợi cảm, tôn lên đường cong hoàn hảo. Chẳng lẽ Kỳ Nghiên Tranh không thích phụ nữ có vóc dáng đẹp?
Hệ thống bất lực lên tiếng:
[Anh ta là con cưng của thiên đạo, đâu dễ bị sắc đẹp dụ dỗ như vậy.]
Trì Lí buông lọn tóc bên tai, phiền não cắn môi: “Nhưng ngoài nhan sắc ra thì tôi chẳng còn gì cả…"
Nếu vẻ ngoài không thể thu hút được nam chính, vậy cô phải thay đổi chiến lược. Nghĩ đến đây, cô hỏi hệ thống: “Nữ chính trong truyện này là kiểu người như thế nào?"
Hệ thống đáp:
[Dễ khóc, hiền lành, hay bị bắt nạt rồi được nam chính cứu, kiểu người ta gọi là “đoá sen trắng” đấy. Ngây thơ, trong sáng, là hình mẫu ánh trăng sáng của đàn ông.]
2
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
